Trương Khởi Linh thấy rằng mặc dù mỗi ngày Ngô Tà đều ngủ mê man, nhưng cứ đến 6,7 giờ sáng vẫn sẽ ho sặc sụ đến hộc máu, trái tim của hắn liền nhói đau như bị thứ gì giữ chặt.
Hắn từ trong sách cổ tra ra được một loại thiên sơn tuyết liên có thể giải được độc của rắn lông đen trên người Ngô Tà.
Đồng thời nó cũng là một loại thuốc bổ rất tốt, có thể dưỡng khí bổ huyết.
Là một loại dược liệu vô cùng quý hiếm, có thể giúp thân thể Ngô Tà trở lại như cũ.
Nhiều ngày qua Trương Khởi Linh cực nhọc cả ngày lẫn đêm để chăm sóc Ngô Tà, chính mình thân thể đã trở nên suy yếu cũng hoàn toàn không để tâm.
Khi nhìn thấy Ngô Tà tỉnh lại, hắn vui mừng khôn siết, mà trái tim đang treo lơ lửng đó cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Vì thế sau khi dò hỏi kỹ càng bệnh tình của Ngô Tà, hắn dứt khoát quyết định đi tìm tuyết liên kia.
Bởi vì Trương gia có công cụ đặc biệt hỗ trợ việc đi lại trên sa mạc, cho nên rất nhanh hắn đã ra khỏi nơi đó.
Đối diện với bầu trời hùng vĩ trước mắt, hắn không chút do dự tiến bước.
Vì thân thể đã suy yếu, lại phải liên tục lên đường cả ngày lẫn đêm, đầu óc Trương Khởi Linh bắt đầu trở nên choáng váng, hắn liền tìm một chỗ nghỉ tạm một đêm.
Trải qua mấy ngày leo núi, cuối cùng hắn cũng đến được tuyết sơn.
Nơi này vô cùng rộng lớn, bán kính ít nhất cũng lên đến trăm dặm.
Trên sách lụa không nói đến vị trí cụ thể của tuyết liên, Trương Khởi Linh đành tìm trước cho mình một nơi tránh tuyết.
Mỗi ngày hắn đều ra ngoài tìm từ sáng sớm, đến khi tối mịt mới bắt đầu trở về.
Tại nơi tuyết địa này, dù là người khỏe mạnh đến đâu, khi ở đây lâu dài cũng tránh khôg khỏi hàn khí nhập thể.
Huống chi còn chưa nói đến Trương Khởi Linh đã suy yếu như nào.
Có điều bệnh tình của Ngô Tà đã không thể đợi thêm được nữa, điểm ấy Trương Khởi Linh hắn rõ ràng hơn bất cứ ai.
Những nơi có tuyết dày như Thiên Sơn này, động vật không phải rất nhiều.
Nhưng nếu đã có thể sinh sống ở nơi đây, thì ắt hẳn không phải những động vật thông thường.
Trên tuyết sơn động vật hung mãnh nhất phải kể đến sói tuyết.
Trong truyền thuyết sói tuyết được xem như thần của tuyết sơn, là sứ giả bảo hộ tuyết liên.
Bọn nó có được trí tuệ siêu phàm, phi thường hung mãnh và thiện chiến.
Trương Khởi Linh biết rõ lũ sói tuyết khó đối phó như thế nào, vì vậy hắn luôn cố gắng tránh đối đầu trực diện với chúng.
Một số việc như thế này là điều không tránh khỏi, cơ thể Trương Khởi Linh còn chưa có khôi phục, thậm chí bởi vì bôn ba lao lực mà càng thêm suy yếu.
Cho nên lúc bầy sói tiếp cận, hắn thế nhưng không hề phát hiện.
Một con sói chạy đến trước mặt sói đầu đàn, "Ow Ow" kêu hai tiếng, tiếp theo lại chạy đến một mõm đá nhỏ, cuối đầu quan sát nam nhân bên dưới
Bầy sói đã vài ngày chưa kiếm được thức ăn.
Bên dưới lại xuất hiện một người đang lảo đảo như sắp ngã, không nghi ngờ gì chính là con mồi tốt nhất.
Sói đầu đàn và những con sói khác trong đàn chau đầu lại với nhau, "ư ử" vài tiếng, sau chia làm ba đường, trung gian số lượng nhiều nhất, hai bên trái phải cũng chậm rãi tới gần.
Hành động đầu tiên chính là năm con sói ở giữa, hai con sói như hai chiến binh xông pha trận mạc, lao ra với sự tàn nhẫn lạnh lùng.
Đã liên tiếp mấy ngày không tìm được tuyết liên, nhưng Trương Khởi Linh vẫn chưa từng từ bỏ.
Cuối cùng hắn quyết định đi đến địa bàn của sói tuyết xem thử.
Mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng những con sói tuyết hung mãnh vẫn xuất hiện trước mắt hắn.
Thân thể tuy là không khỏe như trước, nhưng cũng không đến mức sợ hãi những con tuyết lang này, hơn hết hắn biết rất rõ sói là loại động vật như thế nào.
Những thứ này chẳng qua là dùng để truy đuổi con mồi, Trương Khởi Linh nhìn vách đá phía sau mình không xa.
Hắn không định lui về sau, vì hắn biết rõ hai bên nhất định còn có, chúng nó là đang muốn dồn hắn về phía vách đá.
Trương Khởi Linh rút hắc kim cổ đao ra, lao về phía bầy sói.
Chỉ thấy hắn cuối người dùng đao quét ngang, phía trước liền có một con ngã xuống, không có ướt át bẩn thiểu, cũng không hề có tiếng rên, chỉ có một thân xác ngã vào nền tuyết đỏ.
Những con còn lại thấy thế, khựng lại một chút sau đó liền tru dài một tiếng, xong về phía Trương Khởi Linh.
Nhìn thấy điều đó, hắn trở đao đâm xuống đất, rồi bật người trở lại, tránh được mấy đòn công kích của chúng.
Lúc này những con sói hai bên cũng chạy đến, Muộn Du Bình nhìn khoảng trống giữa những con sói, nhắm