Tôi từ phía trên nhìn xuống, dấu vết năm tháng hằng sâu trên gương mặt nghẹn đến đỏ bừng đang ngước lên của Bàn Tử.
Trong lòng tôi ê ẩm, không ai có thể hiểu được khi nhìn thấy bằng hữu đồng sinh cộng tử từng ngày già đi, lại còn vì mình lần lượt đi vào mạo hiểm là cảm giác gì.
Tôi nắm lấy dây thừng kéo lên trên, trong miệng kêu: "Bàn Tử? Anh đừng có ở dưới lèo nhèo nữa được không? Mau lên, mọi người đang đợi này!"
Bàn Tử dừng lại một chút, nói: "Cậu là không thấy dáng vẻ mình leo lên thế nào đâu, ai da chặc chặc, giống hệt cô vợ nhỏ, uốn a uốn éo, một hồi lâu cũng chưa có lên được."
Bàn Tử chết tiệt, còn không phải là lão tử muốn cho anh thấy mình vẫn như năm đó hùng phong không giảm sao? Còn...!thật là hết chỗ nói.
"Con mẹ nó còn ở đấy mà tiểu tức phụ nữa thì không cần lên, ở dưới mà làm mỡ treo gió đi."
"Ai nói lão tử không lên, minh khí yêu dấu còn đang chờ lão tử ở trên đấy." Bàn Tử nói xong liền nổ lực tăng tốc trèo lên, không lâu sau đã leo tới, tôi duỗi tay kéo người lên.
"Xem ra vẫn là minh khí có tính hấp dẫn."
"Chặc, minh khí không hấp dẫn chẳng lẽ cậu hấp dẫn?" Bàn Tử đắc ý nhìn tôi, nói tiếp: "Thôi, kiểu của cậu cũng chỉ hấp dẫn được Tiểu ca cái loại tỏi ngâm đấy thôi."
Hắc Nhãn Kính ở một bên ôm bụng cười, nước mắt cũng trào ra tới, những người khác cũng không kém cạnh gì.
Muộn Du Bình tỏi ngâm? Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là Bàn Tử chết chắc rồi.
Tôi trở tay nhéo vào cánh tay đang run rẩy vì thở gấp của Bàn Tử.
Biểu tình Bàn Tử nháy mắt trở nên vặn vẹo, miệng la oai oái: "Đệt! Tiểu Thiên Chân cậu cũng thật ác độc, loại chuyện mưu sát huynh đệ này mà cậu cũng làm được?"
"Nếu anh còn nói xấu lão tử, lão từ liền một chân đem anh đá xuống, tin không?"
"Được! Được! Không phải chỉ nói đùa thôi sao, cậu mau buông ra." Bàn Tử vui cười nói.
Tôi buông tay ra, "Đứng dậy, đi thôi!" Nói xong liền dẫn đầu đi về phía trước.
"Ối, nghỉ ngơi một chút đi, cậu muốn mệt chết Bàn gia à?"
Tôi coi như không nghe thấy gì hết, tiếp tục đi về phía trước.
Ở cùng một đám người vô tâm vô phế này, tôi không sớm thì muộn cũng bị bọn họ chọc tức cho nổ phổi.
Đây là chỗ trũng tự nhiên, nhìn vào bên trong chỉ thấy một cái hố, tôi men theo cửa động tiến vào bên trong.
Phần trên so với bên dưới ẩm ướt hơn, mặt đất bằng phẳng, hẳn do ma sát mà thành.
Hai bên mộ đạo có một ít điêu khắc đơn giản, chỉ là niên đại quá lâu, nhìn không được rõ ràng cho lắm.
Chúng tôi đi thẳng theo mộ đạo, phía trước đột nhiên trở nên rộng lớn, tiếp tục đi về phía trước, âm thanh "tí tách" đứt quãng của nước càng rõ ràng hơn.
"Phía trước hình như có tiếng nước." Lê Thốc nói.
"Đã sớm nghe thấy." Bàn Tử nói.
"Nơi này làm sao lại có nước? Chả lẽ chính là sông ngầm trong truyền thuyết?" Lê Thốc hỏi.
Tôi nhìn thoáng qua Lê Thốc, không biết đứa nhỏ này học hành kiểu gì, ngay cả chuyện đơn giản là nước chảy xuống chỗ thấp cũng không biết.
Nơi này nhiều lắm là cái hồ chứa nước, nếu có sông ngầm thì cũng nên ở nơi thấp một chút.
"Ngô ca, hết đường rồi." Tôi đang suy nghĩ thì giọng Bao Da đột ngột vang lên.
Phía trước quả thật không còn đường, vách mộ có vẻ hơi ẩm ướt, tôi có thể nhìn thấy một ít ánh sáng chiếu lên trên, và còn có ít nước lưu lại.
Tôi đến gần vách tường, đưa tay sờ thử, nước này hình như là bên trong thấm ra.
Tôi dùng tay gõ gõ, phát ra vài âm thanh "phanh phanh phanh" nặng nề, có vẻ đúng như tôi nghĩ.
Lợi dụng nước ngầm làm lá chắn, dường như người xưa luôn tận dụng rất tốt các điều kiện tự nhiên.
Vai đột nhiên chùng xuống, tôi quay lại nhìn, thì ra là Bàn Tử vỗ vai tôi.
"Làm sao?"
"Kêu cậu nữa ngày cậu cũng không phản ứng, có phải nghĩ ra cái gì hay không?"
Tôi lắc lắc đầu: "Có hơi khó giải quyết."
"Đến đây! Nói cho ca nghe nào, tôi không tin chúng ta đông người như vầy mà không nghĩ được cách hay nào.
Nếu thật không có biện pháp liền cho nổ chết mẹ nó." Bàn Tử vỗ vai tôi bụp bụp, ra vẻ đại lão nói.
Tôi cạn lời nhìn Bàn Tử, nếu có thể nổ, vậy thì không gọi là khó giải quyết.
Nhưng mà để nhiều người cùng nghĩ cách cũng tốt.
Tôi dừng lại một chút nói: "Phía sau bức tường có thể là nước, nếu cưỡng chế đánh sập, có khả năng sẽ làm toàn bộ tường sụp đổ, tới lúc đó chúng ta cũng toi mạng."
"A! Vậy bây giờ phải làm sao?" Lê Thốc hỏi.
"Chúng ta phải tìm cách đo được đại khái độ dày của bức tường và độ sâu của nước."
"Ài, cái này làm sao mà đo? Không có chỗ nào để đặt thước, thậm chí lúc này đến thước chúng ta còn không có."
Tôi nhìn thoáng qua Hắc Nhãn Kính đang chuyên tâm gõ gõ bức tường, đối phó với loại cơ quan này, trừ bỏ Muộn Du Bình, có lẽ hắn là người lợi hại nhất.
"Hạt Tử? Có phát hiện gì không?" Tôi hỏi.
"Nước hẳn không sâu, bất quá tường này xây có chút đặc thù.
Chỉ có thể ra tay từ phía trên, hơn nữa tốt nhất là từng khối lấy ra, bằng không sẽ xuất hiện phản ứng dây chuyền."
"Lấy gạch?" Bàn Tử vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi bật thốt, "Tiểu ca