Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
___________________________
* hưm...!mình quyết định để tên hán việt, bở vì dịch ra "nơi ở của người thủ hộ /linh" cảm thấy không hay lắm.
______________
Nơi này tầm nhìn rất thấp, khắp nơi đều là sương mù.
Vì phòng ngừa thất lạc, chúng tôi dùng dây thừng buộc nhau lại.
Muộn Du Bình dẫn đầu, thứ hai là tôi rồi đến Bàn Tử, Tiểu Hoa.
Cuối cùng là Hắc Hạt Tử.
Tôi ở chỗ này thật sự không có một chút cảm giác gì về phương hướng cả, chỉ toàn một mảnh hoan vu.
Đi được không lâu, liền thấy phía trước một mảng trắng xóa, chỗ này làm sao mà có ánh sáng được?
Bàn Tử ở phía sau tôi lên tiếng: "Tiểu ca, phía trước sao lại có ánh sáng? Sương mù này chắc sẽ không có vấn đề chứ? "
Muộn Du Bình ngẩng đầu nhìn một lát, nói: "Phía trên có dạ minh châu."
"Nhà họ Trương các người cũng quá lãng phí rồi" Thời điểm Bàn Tử nói ra những lời này, tôi thấy mắt hắn đều muốn đem mấy viên dạ minh châu này cạy ra rồi.
Tôi cũng lười nhắc đến hắn, bất quá nhiều dạ minh châu tới vậy, nhìn nhìn tôi cũng có chút nhịn không được.
Nơi này đi càng sâu lại càng có cảm giác mê mang.
Đặc biệt là nơi này quá mức an tĩnh, mỗi lần đều chỉ nghe được tiếng bước chân, trong lòng càng ngày càng bất an.
Thật không sự không thể tưởng tượng nỗi Muộn Du Bình làm sao có thể sống ngần ấy năm trong này.
Tôi nói: "Tiểu ca, những năm qua ở trong này anh sống như thế nào?"
Qua một lúc lâu, tôi cứ cho rằng mình đã hỏi ra một vấn đề vớ vẫn, hắn sẽ không trả lời đâu, nào ngờ sau đấy hắn nói: "Phía trước không xa." Lòng tôi thầm mắng, đệt, ngươi phản ứng có bao nhiêu chậm a.
Có thể do hoàn cảnh nơi này có chút áp lực, chúng tôi một đường không hề nói chuyện.
Chỉ thỉnh thoảng vang lên vài câu oán hận của Bàn Tử.
Cũng không biết đã đi được bao lâu, rốt cuộc cũng có thể thoát ra khỏi đám sương mù.
Phía trước chỗ này có núi giả, có nước, còn có phòng ở.
Tôi đều nhìn đến trợn mắt hoác mồm rồi.
Tôi không thể tin được đạp Bàn Tử một phát, xem đây có phải là ảo giác hay không.
Quả nhiên, ngay sau đó Bàn Tử liền gào tao: "Ông đựu, Thiên Chân cậu đúng là bạch nhãn lang, muốn mưu sát tôi hả!"
"Tiểu gia tôi chỉ là muốn giúp mọi người kiểm nghiệm xem có phải tất cả đều bị ảo giác hay không thôi."
"Cậu đừng tưởng có Tiểu ca ở đây thì cậu lớn gan được."
Tôi trực tiếp làm lơ hắn.
Địa phương này ngược lại không hề hoa lệ, rất là đơn giản, còn có chút độc đáo.
Một cái phòng ốc bằng gỗ không tính là lớn, lấy đá xanh làm nền.
Có một vài núi giả và một số thực vật không biết tên, một cái bàn cùng ghế gỗ.
Nơi này hẳn là chỗ mà Muộn Du Bình đã ở, xem ra mấy năm nay Tiểu ca cũng không tính là quá khó khăn, nghĩ đến tôi liền không kềm được chút ý cười.
Kỳ thật tôi không phải là muốn cho hắn một cuộc sống bình thường hay sao, chỉ cần hắn tốt, mặc kệ hắn ở tại đâu lưu lại tôi cũng sẽ vì hắn mà cao hứng.
Tiểu ca đón chúng tôi vào nhà nghỉ ngơi một lát, Bàn Tử hưng phấn chạy khắp nơi xem xét, nói chỗ ở của anh cũng thật cao cấp.
Hắc Nhãn Kính cũng vào góp vui, tò mò tìm hiểu khắp nơi.
Tiểu Hoa vẫn bình thản không chút để ý đến.
Tôi vẫn cảm thấy địa phương này có chút quái dị, lập tức hỏi thẳng vấn đề: " Tiểu ca, cái nơi này không phải chỉ đơn giản như hậu hoa viên nhà các ngươi đi?"
"Nơi này hẳn chỉ là mô phỏng cuộc sống hàng ngày của chủ mộ."
Xem ra tôi đoán không sai, đang định hỏi đi đến chung cực như thế nào, liền nghe thấy Bàn Tử hét lớn: "Vậy đây chính là một cái mộ! Nơi này sẽ có bảo bối?"
Muộn Du Bình không có trả lời, nhưng tôi thấy được khóe miệng anh giương lên, tuy là chỉ trong nháy mắt nhưng bị tôi bắt gặp rồi.
Tôi còn muốn trêu ghẹo Bàn Tử một phen, lại thấy Hắc Hạt Tử bước tới vỗ vỗ bả vai hắn: "Đi đảo đấu mộ tổ tiên của câm điếc, không sợ sẽ...!"Bàn tay hắn hướng cổ quơ loạn, bên môi còn treo một nụ cười đầy trêu tức.
"Tôi là đi vào để thêm kiến thức, nhìn anh nói cái gì kìa, đây là phần mộ tổ tiên của huynh đệ, Bàn gia là loại người như thế sao, tôi sao mà có thể..." Bàn Tử ủy khuất