Editor: Romeo Mo
Beta: Cơm Nắm Nướng Chảo, Earl Panda
.
.
.
*****
.
Đến đây thì tất thảy những gì chú Ba biết đã được kể ra hết ngọn nguồn ngóc ngách.
Nói xong câu chuyện, hai chúng tôi đều
thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chú Ba đại khái có cảm giác trút được bầu tâm sự, còn tôi thì cứ như vừa xem hết một bộ phim.
Hai chúng tôi lại im lặng. Chú Ba ra
ngoài đi vệ sinh, còn tôi thì nhắm mắt, nghiền ngẫm lại một lượt đầu
đuôi câu chuyện vừa mới được kể.Vài phút sau, tôi đã sắp xếp các sự
kiện đâu ra đấy.
Tuy rằng toàn bộ chuyện này chưa phải là
đã hoàn toàn sáng tỏ trăm phần trăm, nhưng những căn nguyên hậu quả
giữa Cầu Đức Khảo và chú Ba thì phần lớn đã rõ ràng. Chỉ còn vài ba
vấn đề là chưa rõ mà thôi.
Về phía chú Ba, những trải nghiệm ở ngôi
mộ dưới đáy biển kia đối với chú chính là sự khởi đầu của cơn ác mộng,
nhưng cũng chính là một bước ngoặt biến chú từ một thằng thảo khấu lưu
manh, dần trở thành một tay lão luyện. Có thể nói, để tìm kiếm đội
khảo cổ đã biến mất trong ngôi mộ cổ, chú Ba tôi đã bỏ ra cả cuộc
đời. Không nói đến ngần ấy tiền bạc lẫn thời gian, chỉ riêng một
chuyến Vân Đỉnh Thiên Cung thôi, để trì hoãn hành trình của nhóm A
Ninh, chú đã dứt khoát thẳng tay vứt bỏ hết cơ đồ sự nghiệp. Ngoại
trừ vài người đặc biệt trung thành, còn lại toàn bộ đám người
làm ở Trường Sa đều đã chạy tứ tán. Cần phải nói rằng, trong đám hậu duệ Lão Cửu Môn thì chú Ba phải thuộc hàng nhân vật số một số hai,
vậy mà giờ tất cả đã tan thành mây khói.
Giờ đây chính bản thân chú cũng rơi
vào cảnh sống dở chết dở, ở cái tuổi mà đáng lý ra chú phải được
nghỉ hưu từ sớm rồi. Đương nhiên xui xẻo nhất vẫn cứ là tôi, một
cổ hai tròng chịu đựng giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, để rồi sau khi nghe thủng vấn đề thì lại phát hiện ra là nó hầu như chả liên quan tí gì đến mình. Giờ ngẫm lại mới cảm thấy, chú Ba lúc trước lừa
tôi chắc đúng là muốn tốt cho tôi thật. Nếu ngày đó sớm biết dòng
nước này sâu đến thế, chắc bản thân tôi đã chẳng dám nhảy vào.
Tin tức quan trọng nhất mà chú Ba cung cấp cho tôi là thế này: lúc đó trên thuyền của bọn chú, ngoại trừ chú và Giải Liên Hoàn, hình như có kẻ thứ ba biết đến sự tồn tại
của ngôi mộ dưới đáy biển. Kẻ đó hiển nhiên có quan hệ với Hoắc Linh, hơn nữa hắn rõ ràng còn muốn khử cả Giải Liên Hoàn lẫn chú.
Mà kẻ kia nhất định phải có mặt trong
số mười người năm đó, vì thời điểm cuối cùng lúc tiến vào huyệt
mộ đáy biển thì trên mặt biển không hề có thuyền bè, mà cũng
chỉ có mấy người đó xuống thuyền.
Như vậy, bọn họ tổng cộng có mười
người, loại trừ chú Ba, Văn Cẩm, Muộn Du Bình, Hoắc Linh, Giải Liên
Hoàn (đã chết) và một người đưa xác hắn về, thì chỉ còn lại nhóm
bốn người Lý Tứ. Nếu điều Muộn Du Bình nói là sự thật, vậy kẻ đó có lẽ là một trong số bốn người. Trong bốn người này còn có một
phụ nữ, vậy thực ra thì chỉ có ba người để lựa chọn.
Nếu không phải là Giải Liên Hoàn hóa
cương thi trở về thì kẻ thần bí nọ dĩ nhiên là một trong số ba
người kia. Đương nhiên, ở đây còn có một nghi vấn, đó là rốt cuộc
Muộn Du Bình đã nhìn thấy ai trước lúc hôn mê. Vấn đề này quỷ quái vô
cùng. Nếu miễn cưỡng giải thích là trông gà hóa quốc, thì mặc dù cũng có thể cho qua, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy có chút vướng
mắc. Lúc nào về tôi còn phải nghĩ kỹ lại đã.
Về phía Cầu Đức Khảo, chính là vụ
khảo cổ năm đó ở Tây Sa của lão. Cầu Đức Khảo không chịu hé răng một
lời, chứng tỏ sự việc này là mấu chốt quan trọng có liên quan đến cốt
lõi của mọi bí ẩn. Mà sở dĩ lão lại chịu kể tất cả những chuyện lúc
trước, giờ xem ra là bởi vì đó toàn là những thứ râu ria không quan
trọng. Điều lúc đó lão theo đuổi chỉ là ý nghĩa ẩn trong mảnh sách lụa
Chiến Quốc, là chuyện nằm trên phương diện học thuật.
Thế nhưng rõ ràng hiện tại mục tiêu của
lão đã thay đổi. Ở đây, tôi phát hiện ra một điểm mà chú Ba chưa từng
nghĩ tới: mục đích thực sự của Cầu Đức Khảo là gì? Hiện giờ mọi thứ đều
bị phủ một màn sương mù dày đặc. Chụp ảnh người chết, chụp hình bích
họa, vào Lỗ Vương Cung,
rồi Vân Đỉnh Thiên Cung, chắc chắn đây không
phải là để nghiên cứu khoa học. Rốt cuộc lão ta muốn làm cái gì?
Cầu Đức Khảo đã là một lão già đã quá chín mươi, vậy mà lão vẫn còn nhúng tay vào vụ này, chứng tỏ độngc cơ cửa lão không phải những thứ như tiền bạc hay
thanh danh địa vị. Chuyện này thật sự có điểm bất thường.
Chú Ba đi vệ sinh về rồi, tôi bèn đem
những điều mình nghĩ được ra kể lại với chú. Chú gật gù, bảo tôi rằng:
“Thật ra chú có nghĩ tới, nhưng vụ này thật sự quá phức tạp, chú không
sao mà trình bày được. Mày xem đấy, những chuyện sau khi lão Cầu Đức
Khảo này bắt đầu kế hoạch Tây Sa, chú hoàn toàn không nhìn thấu được. Có điều, nếu mày cẩn thận mà nghĩ, thì vẫn có thể cảm thấy một chút manh
mối. Lỗ Vương Cung, huyệt mộ đáy biển, Vân Đỉnh Thiên Cung, đó đều là
những nơi Uông Tàng Hải từng đến. Từ ngoài nhìn vào, có thể thấy rất rõ
ràng là bọn họ dường như đang lần theo dấu chân Uông Tàng Hải. Chú cũng
cảm thấy có khi họ đang tìm kiếm cái gì đó, một thứ mà rất có thể Uông
Tàng Hải đã để lại trong mấy ngôi mộ cổ kia.”
“Đồ vật để lại trong cổ mộ à?” Tôi ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ là xà mi đồng ngư sao?”
Năm đó, để truyền lại bí mật của Đông Hạ
cho đến ngày nay, Uông Tàng Hải đã sử dụng cách thức này, cất giấu xà mi đồng ngư ẩn chứa mật văn vào trong bảo nhãn của Đại phong thủy, hy vọng sau này chúng có thể được những kẻ trộm mộ phát hiện ra. Cho nên trong
mấy ngôi mộ cổ này đều có cất giấu xà mi đồng ngư.
Chú Ba lắc đầu nói không rõ nữa, nhưng
cảm giác có vẻ không giống lắm, hình như là thứ gì khác cơ. Bọn chúng
tiến vào cổ mộ dưới đáy biển nhiều lần, tựa hồ chính là để nắm được manh mối về những nơi Uông Tàng Hải đã đến, sau đó mới đi tìm.
“Thật ra chú Ba mày vốn đâu có quan tâm
xem bọn chúng muốn làm cái gì. Chú Ba mày chỉ muốn biết, nhóm người mất
tích dưới đáy Tây Sa kia, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với họ? Bọn
Văn Cẩm đã đi đâu mất rồi? Chú nhắm vào Cầu Đức Khảo, cũng vì vụ Tây Sa
này chắc chắn phải có liên quan đến mục đích của lão. Tiếc nỗi, vấn đề
này càng tìm hiểu lại càng rối rắm.” Chú Ba nói xong thì thở dài, “Về
sau này, chú cũng chẳng biết bản thân mình đang tìm cái gì nữa. Chú chỉ
có thể cố hết sức để nhanh hơn bọn chúng. Phải tìm được thứ bọn chúng
muốn trước một bước, thế mới có thể uy hiếp lão già quỷ quyệt kia để lão khai hết mọi chuyện ra. Thật đáng tiếc, chú Ba con rốt cuộc đã già rồi, rất nhiều chuyện đã lực bất tòng tâm.”
Tôi vỗ vỗ an ủi chú, nói: “Đầu mối Đại
phong thủy kia hoàn thành rồi, đến Vân Đỉnh Thiên Cung là điểm kết thúc. Lần đó mục đích của bọn A Ninh rõ ràng là Cửu Long đài thi quan, nhưng
khi ấy tình hình hỗn loạn bọn họ vẫn chưa đạt được. Cháu nghĩ bọn họ có
thể sẽ lại vào lần nữa. Dù có thế nào, Vân Đỉnh Thiên Cung phải là trạm
cuối cùng rồi. Bọn họ vào đó, cho dù có tìm thấy hay không, vấn đề này
vẫn có thể đến được hồi kết. Chú Ba, chú cũng đừng cố chấp quá nữa. Có
những việc chú đã làm hết sức, thì thôi đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Chú Ba cười khổ: “Hồi kết à? Từ đầu chính chú cũng nghĩ vậy đấy. Nhưng mà, xem ra bây giờ nói điều này vẫn còn
quá sớm.” Nói xong, chú bèn cầm cuộn băng từ Muộn Du Bình gửi đến, vỗ
vỗ, “Chuyện này đảm bảo là chưa xong đâu. Để xem trong đây có cái gì rồi hẵng nói.”