Editor: Yoo Chan
Beta: Cơm Nắm Nướng Chảo, Earl Panda
.
.
.
*****
.
Chuyện trò liên tục với chú Ba đã gần hai tiếng đồng hồ, nước lọc cũng uống cạn hai ấm rồi. Sau khi kể xong xuôi
câu chuyện, hai người chúng tôi đều cảm thấy bải hoải mỏi mệt vô cùng,
cả tinh thần lẫn thể xác. Sức khỏe chú Ba còn chưa hoàn toàn hồi phục,
nói xong liền thấy váng đầu. Tôi cũng không muốn quấy rầy chú thêm nữa,
bèn sắp xếp mấy đồ đạc bên người chú một chút, thay một bình trà mới
nước sôi mới rồi mới tự động rời đi.
Cậu người làm chú Ba sai đi mua đầu video vẫn chưa trở lại. Tôi cũng đoán rằng đi mua thứ đó chắc khổ muốn chết
đi, ngừng sản xuất lâu quá rồi, mà cho dù mua được, cũng chắc gì nó đã
chạy.
Vừa nãy nghe kể chuyện xong tôi quên béng mất vụ băng ghi hình, giờ nhớ đến thì không khỏi cảm thấy hãi hùng. Lúc trước nghe chú Ba than thở, nói rằng chú sẽ còn tiếp tục bị chuyện này
giày vò, thấy giọng chú vừa mệt mỏi vừa bất lực, tôi cũng thấy không
thoải mái.
Về chuyện của Muộn Du Bình, những gì
chúng tôi biết gần như là con số không. Năm đó là hắn tình cờ có mặt
trên thuyền hay cũng vì có mục đích khác mà trà trộn vào đội khảo cổ,
ngay cả đến điều này chúng tôi còn không biết. Hơn nữa, tay Muộn Du Bình này không giống với chú Ba, một khi hắn đã không muốn nói cái gì thì dù có bức bách thế nào hắn cũng chẳng thèm phản ứng. Tuy chú Ba có cho tôi biết chút ít về chuyện của hắn, nhưng xét từ phương diện này thì những
thứ qua loa mà chú Ba kể không thể tính là chân tướng của câu chuyện
được. Thực ra, chú cũng có biết nhiều hơn tôi là mấy đâu.
Nghĩ đến đây, ruột gan tôi vừa nhẹ nhõm đi được tý chút lại bắt đầu thấy áp lực.
Xử lí xong việc, cậu người làm của chú Ba mới trở về, nhưng lại chẳng mua được đồ. Giờ này chợ búa người ta đều
đóng cửa hết sạch, chỉ đành để mai tính tiếp.
Lâu lắm rồi không nói chuyện với chú Ba,
lại gỡ được khúc mắc trong lòng, tâm tình tôi bắt đầu tốt lên trông
thấy. Tối đến, tôi liền cùng mấy người chú Ba trốn viện ra ngoài, tìm
một quán nhậu lề đường, làm một chầu rượu chè đã đời. Ăn cơm người ốm
suốt bao lâu, mãi mới có dịp thưởng thức mấy món có mùi có vị một chút,
chú Ba sung sướng lắm, tay rượu tay thuốc rốt cuộc cũng được một phen xả láng.
Lúc quay về, chú Ba đi làm thủ tục xuất
viện, miệng nói sẽ không bao giờ ở lại bệnh viện nữa đâu, rồi bảo tôi lo liệu giúp chú một phòng ở nhà nghỉ.
Tôi uống có hơi quá chén, sau khi về tới
nhà nghỉ, giúp chú Ba đặt phòng, tôi bèn tắm táp sạch sẽ, rót cho mình
một chén trà thật đặc rồi sửa soạn đi ngủ.
Nhưng tắm rửa xong, mãi vẫn không ngủ
được, tôi bèn mở máy tính, lục tìm tấm ảnh cũ mèm chụp lúc chú Ba trước
khi xuất phát đến Tây Sa ra xem.
Bức ảnh này tôi xem cả trăm lần rồi,
nhưng ảnh chụp đen trắng, ngoại trừ vài người quen còn có thể nhận ra,
còn lại những người khác rất khó để phân biệt rõ ràng. Vả lại chú Ba
cũng chưa từng chỉ cho tôi biết ai với ai. Trên ảnh, chú Ba gầy gò điềm
đạm, chẳng có chỗ nào giống một thổ phu tử hết, mà Muộn Du Bình cũng cực kỳ giống một cậu sinh viên bình thường. Tôi thử tìm Giải Liên Hoàn
trong bức ảnh, quả có phát hiện ra một người nhìn từa tựa chú Ba tôi,
chẳng biết có phải hắn hay không. Tôi không khỏi bùi ngùi. Nào có ai ngờ đằng sau một bức ảnh bình thường như vậy lại ẩn giấu nhiều sự việc đến
thế.
Nhìn ngắm nửa ngày, thấy rằng căn bản
chẳng có cách nào nhìn ra được điều gì từ tấm ảnh này, tôi bèn dùng
modem dial-up của khách sạn để vào trang web của công ty chuyển phát
nhanh đã gửi bưu kiện của Muộn Du Bình đến cho tôi, nhập mã số để tra
cứu thông tin của
kiện hàng chuyển phát nhanh này.
Rất nhanh đã có kết quả tìm kiếm. Tôi kéo chuột đến ô ghi địa điểm gửi hàng, thấy nó không bị để trống mà có ba
chữ đề tên một thành phố: Cách Nhĩ Mộc. Cuốn băng hình này được gửi đi
từ một địa phương có tên là Cách Nhĩ Mộc.
Tôi liền sửng sốt, tự hỏi đó là nơi nào?
Tôi liền tra Google một lúc thì lại càng giật mình hơn. Hóa ra đó là một thành phố ở phía Tây, thuộc tỉnh Thanh Hải.
Thanh Hải? Muộn Du Bình đến đó từ bao
giờ? Tôi bắt đầu nghi ngờ. Tên này hành động cũng mau lẹ quá đi, thoắt
cái đã chạy tới miền Tây rộng lớn, chả lẽ hắn định đi giúp sức cho sự
nghiệp đổ đấu ở miền Tây chăng? Có điều Thanh Hải đâu thuộc địa bàn của
thổ phu tử. Đó là khu vực có các dân tộc thiểu số tập trung sinh sống,
chỉ có bọn đầu cơ buôn bán xác ướp với tội phạm buôn lậu di vật khảo
cổ quốc tế mới thường lui tới mà thôi. Hắn có thể đến đó làm gì nào?
Giúp người ta đào giếng chắc?
Thế rồi hắn lại còn gửi cuộn băng hình cho tôi, chuyện này có bắc tám cái thang tre cũng chẳng thấy có tí liên quan nào.
Tôi tra cứu một ít tài liệu về Cách Nhĩ
Mộc, tìm hiểu một chút về lịch sử của nơi này thì lại càng ngạc nhiên
hơn khi phát hiện ra Cách Nhĩ Mộc là một khu đô thị mới, được xây
dựng khi bộ đội giải phóng đi xây sửa đường xá, bốn phía xung quanh đều
là sa mạc. Muộn Du Bình mà ở đó thì tôi thực sự nghĩ không ra hắn có thể làm gì. Vả lại hắn còn gửi băng hình từ đó về đây, rốt cuộc nội dung là cái gì nhỉ?
Mẹ kiếp, tôi bắt đầu có phần sốt ruột, bỗng chốc sự hứng thú của tôi đối với cuộn băng hình nọ ngày càng thêm mãnh liệt.
Hớp mấy ngụm trà đặc để trấn áp hơi men
xong, tôi liền tổng hợp lại những thông tin mà hôm nay đã nghe được rồi
gửi cho mấy người bên A Ninh. Tôi và mấy người này quen nhăng nhố với
nhau, hy vọng bọn họ cũng sẽ xem xét giúp tôi, biết đâu lại có phản hồi
nào hữu dụng. Tuy chú Ba có dặn tôi là không được kể cho người khác,
nhưng tôi nghĩ, nói cho bọn người của Cầu Đức Khảo cũng không thành vấn
đề gì lớn. Hơn nữa những nội dung tương đối nhạy cảm mà không quan trọng tôi đều đã lược bỏ hết rồi. Tôi còn hỏi bọn họ xem gần đây công ty có
kế hoạch vào Vân Đỉnh Thiên Cung lần nữa hay không.
Làm xong mấy việc này thì chất cồn bắt
đầu phát huy tác dụng. Người tôi nhanh chóng rũ ra, mắt lờ đờ rồi chìm
vào giấc ngủ. Tôi đánh một giấc yên ổn vô cùng, không hề mộng mị mà ngủ
thẳng một lèo đến tận sáng bảnh mắt hôm sau, tôi mới bị tiếng chuông
điện thoại đánh thức.
Tôi nhận điện thoại, đó là cậu người
làm của chú Ba gọi tới. Cậu ta nói bọn họ đã xuất viện, chú Ba đã sang ở ngay sát vách phòng tôi. Đầu video cũng đã mua được rồi, họ gọi tôi
sang đó cùng xem.