Bình thường tôi không hút thuốc lá, chỉ có những lúc vô cùng buồn bực mới rít vài ba hơi, cho nên cái bật lửa này từ khi mua đến giờ tôi chưa từng bơm thêm nhiên liệu lần nào. Lúc này nó lại đột nhiên tắt làm tôi
sợ đến tái mét cả mặt. Ở cái nơi như thế này mà không có ánh sáng thì
thật là quá khủng khiếp.
Đúng lúc đang nghĩ xem phải làm sao thì tôi chợt nghe tiếng lao xao ở trên đầu, cứ như tiếng phụ nữ đang cười.
Tôi thoắt cái lạnh hết cả gáy. Căn phòng ngầm này rất thấp, trần
phòng tôi chỉ cần giơ tay rồi nhảy lên là chạm đến. Tuy không nhìn thấy
được gì, tôi vẫn theo phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu nhìn lên trên.
Vừa ngẩng lên một cái, tôi vẫn chẳng nhìn thấy gì nhưng lại cảm thấy
có gì đó mượt mượt lông lông rủ xuống mặt mình. Tôi tiện tay quờ một
cái, rồi thì ruột gan cứng đờ ra luôn. Tôi phát hiện ra đó chính là một
đám tóc, hơn nữa lại còn ẩm ướt dính nhớp.
Từ sau vụ ngôi mộ đáy biển, tôi cực kỳ bài xích tóc ướt. Giờ đây tôi
cảm thấy phát ớn đến tận cổ, cứ như nuốt phải chuột không bằng. Tôi mau
chóng hạ thấp người xuống, giơ tay áo lên lau hết thứ dính trên mặt đi,
đồng thời thân thể cũng bước lùi sang bên cạnh, ngẩng đầu liều mạng nhìn trừng trừng cái trần nhà đen thùi lùi.
Tối quá. Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi lại tối tăm đến thế. Nỗi sợ hãi lập tức trào dâng trong lòng tôi. Tôi tự hỏi có chuyện gì
thế này, trên trần nhà lại có một phụ nữ sao? Lẽ nào là cái người ban
nãy giờ đã treo trên trần rồi? Bố đệt, có thể thế được cơ à? Không lẽ nó là thằn lằn chắc?
Sự việc càng lúc càng bất thường. Tôi sờ sờ thứ dinh dính trong tay,
ngửi thử một cái, liền thấy một thứ mùi kỳ quái. Trong chốc lát tôi
không nhớ nổi đã từng ngửi được mùi này ở đâu, nhưng giống như phản xạ
có điều kiện, trong lòng tôi nảy sinh một linh cảm chẳng lành.
Đúng lúc này, cái tiếng cười lao xao kia lại vang lên, nghe cứ thấy
như là từ trên trần nhà vọng xuống chỗ tôi. Tôi lập tức lại lùi ra sau
vài bước, “bịch” một cái đụng phải chiếc bàn làm việc. Trong căn phòng
ngầm yên tĩnh, tiếng động ấy vang lên như sấm nổ, bản thân tôi nghe mà
cũng phát khiếp đến nỗi đầm đìa mồ hôi lạnh.
Khi tôi đứng được cho vững thì đã không còn nghe thấy âm thanh kia
nữa. Tôi càng lúc càng căng thẳng, mà không phải là kiểu căng thẳng bình thường. Chẳng biết vì sao mà toàn thân tôi bắt đầu run lẩy bẩy, dường
như trong tiềm thức tôi đã dự cảm được chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ sắp
xảy ra. Tiếp đó, tôi bỗng cảm thấy sau gáy ngứa râm ran, cứ như có thứ
gì thõng xuống ở phía sau đầu tôi vậy.
Tôi nắm lấy cái bật lửa, không nhịn nổi nữa, run như con cầy sấy mà quay đầu lại, dùng hết sức lực đánh viên đá lửa lên.
Roẹt một tiếng, tia lửa tóe ra, rồi trước mắt lại là một màn đen kịt. Nhưng cảnh tượng kia đã khắc rõ như in vào trong óc tôi.
Cấm Bà! Tôi lập tức biết ngay tại sao cơ thể mình lại có cái phản ứng này rồi. Chó má thật, trong này có một con Cấm Bà!
Đầu óc tôi bỗng trống rỗng, tỉnh táo cái mẹ gì đều bay biến sạch sẽ
hết. Tôi thét lên một tiếng quái đản rồi bỏ chạy như điên, mặc kệ hết
tất cả, lao thẳng vào trong bóng tối. Trong đầu tôi chỉ còn một
ý nghĩ,
chính là phải chạy ngay ra khỏi chốn này.
Chưa chạy được bao nhiêu bước, thật sự đấy, cả người tôi đã đâm sầm
vào vách tường. Cú lao đó có lực va chạm như của kẻ đâm đầu vào tường tự sát. “Bịch” một tiếng, tôi ngã ngửa ra trên đất, lúc đứng lên thì chợt
nghe trên đỉnh đầu có tiếng “leng keng leng keng” xộc thẳng đến chỗ tôi. Mặc kệ lỗ mũi mình ròng ròng máu, tôi bò dậy theo cảm giác tìm cái cổng tò vò ban nãy vừa đi vào, lần nữa lao vọt đến đó.
Lần này thì tôi đã khôn ra rồi. Tôi duỗi tay ra đằng trước, một mạch
sờ soạng rồi xông ra ngoài, dựa vào trí nhớ mà vọt đến hành lang, sau đó lần theo tường phi tới lối ra, rồi lại xông vào trong bóng tối, sờ
soạng loạn xạ muốn tìm đến đầu cầu thang.
Thế nhưng trong một nơi tối om mà muốn lần ra cái cổng tò vò kia thì
thật quá khó khăn. Tôi sờ soạng cả buổi mà đến cái vách tường còn chẳng
sờ thấy. Lần lần mò mò, tôi đột nhiên vấp phải cái gì đó, gần như ngã
sấp xuống. Tôi quờ quạng ra đằng trước một lát, nhoài người lên, lập tức liền biết ngay là mình đã vấp phải cỗ quan tài bằng đá.
Tôi tỳ vào cỗ quan tài đá, muốn đứng dậy, nhưng trong lúc tay sờ loạn xạ trên nắp quan tài, tôi đột nhiên cảm thấy không ổn, quan tài đá này
hình như đã có gì thay đổi rồi. Tôi sờ thử thêm một lát liền phát hiện:
thì ra nắp bộ quan quách đá đã bị người ta dịch đi một khoảng nhỏ, tay
tôi lại sờ đúng lỗ hổng trên đó.
Cỗ quan tài đá này sao lại bị mở ra được? Trong khoảnh khắc nghi vấn
này đã nảy sinh trong đầu óc tôi. Thế nhưng lúc này đầu tôi đã rối thành một mớ bòng bong rồi, chỉ thấy choáng váng một trận, tôi cũng không
rảnh mà lo đến vấn đề này nữa. Thoắt cái tôi đã đứng dậy, tiếp tục sờ
soạng đi lên phía trước.
Đúng vào lúc đó, bỗng nhiên bên cạnh có thứ gì động đậy một cái. Thần kinh tôi căng thẳng đến cực hạn, gần như bị dọa cho chết khiếp rồi, vừa định giật mình né ra thì bỗng một bàn tay duỗi tới, lập tức miệng tôi
bị người ta bịt chặt, cơ thể cũng bị người ta kẹp cứng không thể nhúc
nhích.
Tôi ra sức giãy giụa vài cái. Thứ đang ghìm chặt tôi sức lực quá lớn, tôi không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một ly. Cùng lúc đó, tôi chợt nghe
bên tai có người khẽ quát: “Đừng cử động!”
Tôi vừa nghe liền kinh hãi, lập tức thôi không giãy giụa, trong lòng gần như phát nổ tanh bành.
Tuy chỉ vẻn vẹn có ba tiếng, nhưng nghe xong tôi vẫn nhận ra được ngay người nói là ai!
Đó ấy vậy mà lại là tiếng của Muộn Du Bình.