Editor: Cơm Nắm Nướng Chảo
Beta: Earl Panda
Trong tích tắc tôi liền nhận ra ngay giọng nói kia. Tôi vốn nên phải
có vô số những phản ứng, như nghi hoặc, giận dữ, kinh ngạc, khó tin,
hoảng sợ, vân vân… Nhưng trên thực tế đầu óc tôi lại trắng xóa.
Ở nơi này, nghe được giọng hắn thật sự là điều tôi không thể ngờ tới. Trong suy nghĩ của tôi, vào lúc này, Muộn Du Bình có thể ở bất cứ nơi
nào trên đời, thậm chí kể cả không còn trên thế giới này, nhưng hắn
tuyệt đối không có lý do gì để xuất hiện ở đây hết.
Chính xác! Hắn tại sao lại ở chỗ này? Hắn làm gì ở đây?
Lẽ nào người gửi băng ghi hình lại thật sự là hắn? Hắn ẩn núp ở đây sao?
Hay là cũng giống như tôi, hắn cũng vì truy đuổi theo đầu mối nào đó mà tìm đến?
Sau khi đầu óc rỗng tuếch ra, vô số nghi vấn lại ập đến như thủy
triều, trong chốc lát tôi không sao suy nghĩ gì được nữa. Đồng thời,
trong đầu tôi lại hiện ra cảnh hắn đi vào trong cánh cửa thanh đồng. Một luồng cảm xúc tức thì trào dâng, tôi thật muốn lập tức níu chặt lấy
hắn, bấu lấy cổ hắn hỏi cho rõ ràng: đồ của nợ kia rốt cuộc anh đang làm trò quỷ gì thế hả???
Thế nhưng sự thật lại là hắn đang bịt kín miệng tôi (âm mưu biến tôi thành cái bình kín miệng như hắn – xin lỗi không troll không được =”))))))) ). Trong bóng tối, tôi một tiếng rên cũng không rên lên nổi, ngọ ngoậy
cũng không nổi. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy rất rõ ràng là hắn vẫn tiếp
tục dùng sức, hoàn toàn không có ý định buông lỏng mà cứ muốn ghì siết
tôi như vậy. Điều này khiến tôi rất không thoải mái. Tôi lại dùng sức
quẫy người một cái, hắn bèn ép sát càng chặt hơn. Tôi suýt nữa thì không thở nổi.
Đúng lúc này tôi lại nghe thấy cánh cửa gỗ mới vừa được mình đóng lại kia phát ra một tiếng kéét~ cực kỳ chói tai, bị cái gì đó đẩy ra.
Thứ kia ra rồi. Tôi hít sâu một hơi, lập tức yên lặng, nén lại hơi
thở, không vùng vẫy nữa, tập trung cảm nhận động tĩnh khác thường trong
bóng tối.
Thoắt một cái, cả gian phòng yên tĩnh vô cùng. Không bị âm thanh của
chính mình làm nhiễu nữa, tôi liền nghe thấy thật nhiều tiếng động. Đó
là tiếng hít thở vô cùng nhỏ, gần sát ngay cạnh đầu tôi.
Đây là tiếng hít thở của Muộn Du Bình. Mẹ kiếp, hắn còn sống. Lúc đó
chứng kiến hắn đi vào trong cửa thanh đồng, tôi còn tưởng hắn chết chắc
rồi, đã tiến vào trong địa ngục mất rồi.
Muộn Du Bình có lẽ đã thấy tôi bình tĩnh lại rồi, bàn tay đang ghì
chặt lấy tôi liền hơi hơi nới lỏng, nhưng vẫn không hề có ý định buông
ra như cũ. Rất nhanh, khắp bốn phía liền trở nên yên tĩnh đến nỗi còn
nghe thấy được cả từng nhịp đập của trái tim mình.
Cứ đứng im như tượng thạch cao vậy, chẳng biết cầm cự được bao lâu,
tôi chợt nghe thấy những tiếng lép nhép cực kỳ quái gở vang lên từ phía
cửa.
Lại một lát sau, không còn nghe thấy bất cứ tiếng động gì nữa, bàn
tay bịt miệng tôi mới hoàn toàn nới lỏng. Bất thình lình, trước mắt tôi
hoa lên một cái, là hỏa chiết tử(*) đã được thắp sáng.
(* Này không liên quan lắm, nhưng
hồi nhỏ mình coi chuyện Nguyễn Tuân thấy bên mình ngày xưa cũng có món
đồ giống hỏa chiết tử, gọi là ‘hồng’, cũng là thứ cho dân trộm đạo đào
tường khoét vách sử dụng. Khi thắp cái này lên người ta không gọi là
thắp sáng mà kêu ‘bật hồng’, như một dạng tiếng lóng. Ở đây lan man chút thôi, chớ bạn đọc lâu năm bên blog chung cư chắc cũng đã biết hỏa chiết tử là gì rồi, nên mình ko chú thích nữa đâu :”3)
Tôi phải mất thời gian khá lâu mới thích ứng được, nheo mắt lại nhìn
xem, khuôn mặt quen thuộc kia cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng trước mặt
tôi.
Muộn Du Bình gần như không khác chút nào so với lúc hắn biến mất mấy
tháng trước. Điểm khác biệt duy nhất là trên mặt hắn thế mà lại mọc chân râu. Tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhìn kỹ lại mới phát hiện đó không
phải chân râu, mà đó là bụi bặm dính lên mặt hắn thôi.
Đầu óc tôi bây giờ hoàn toàn tắc tị, chỉ biết ngây người ra nhìn hắn, mấy vấn đề lúc trước nghĩ tới đều quên hết sạch, nhất thời không biết
nói năng chi. Mà hắn thì hình như chẳng thèm để ý gì đến tôi, chỉ thờ ơ
liếc mắt nhìn tôi một cả, chẳng hỏi han gì, rồi cẩn thận khom lưng đến
bên cạnh cánh cửa kia, dùng hỏa chiết tử soi vào trong cửa, sau đó liền
đóng nó lại.
Đóng cửa xong hắn đứng bật dậy, giơ hỏa chiết tử soi lên trần phòng,
bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Tôi giận sôi hết cả ruột gan, mấy lần muốn
xông ra xỉa xói mấy câu nhưng đều bị hắn dùng tay ra hiệu chặn lại.
Cái động tác đó có lực mạnh và tốc độ cực nhanh, khiến tôi cảm thấy
thời gian đang rất gấp rồi, mà hành động của hắn tôi lại chẳng hiểu gì
cả, đành liếc mắt nhìn theo ánh lửa của hắn.
Hỏa chiết tử không sáng lắm, nhưng trong bóng tối như thế này, cộng
với sự liên tưởng của bản thân, tôi lập tức hiểu rõ được tình cảnh trong căn phòng này.
Lúc đi vào tôi không chú ý đến trần của phòng ngầm, giờ ngẩng đầu lên liền phát hiện trên đó toàn là những đường ống, giống hệt như bãi để xe ô tô thời hiện đại. Những đường ống này đều được quét một lớp sơn xám
bạc phếch. Có thể thấy chỗ này từng được tân trang nhiều lần, dưới lớp
sơn còn có lần sơn cũ. Nóc phòng phủ vôi trắng, lớp vôi được quét bên
ngoài gạch gần như đã tróc ra từng mảng, để lộ từng đoạn từng đoạn gạch
trần. Xem ra con Cấm Bà kia chính là theo đường này mà bò vào.
Bảo sao ở nơi này lại có cái thứ đó, hóa ra cái đệch con mọe nó chứ chính là chui từ đây ra chứ đâu.
Muộn Du Bình nhìn khắp một lượt, trông rất cẩn thận nhưng động tác
cực nhanh nên nửa chừng hỏa chiết tử tắt mất. Hắn lại nhanh chóng thắp
một cái khác lên, xác định không có thứ gì nấp ở đó. Thế rồi hắn quay
lại trước mặt tôi.
“Không ra cùng.” Hắn nhìn cánh cửa kia nói khẽ.
Tất cả mọi câu hỏi mọi thắc mắc nén nghẹn trong tôi gần như muốn nổ
lanh tanh bành mà phọt ra hết đằng miệng rồi. Nhưng không ngờ hắn vừa
quay đầu về phía tôi, liền ra dấu bảo tôi nhỏ giọng thôi. Tiếp đó hắn
hỏi một câu nhẹ như gió: “Cậu tới đây làm gì?”
Tôi lập tức máu xông lên não, muốn nhảy dựng lên bóp hắn chết tươi
luôn, trong lòng gầm rú tiên sư bố nhà anh cái đồ mặt thớt! Anh hỏi tôi
ấy hả, bố đây còn chưa hỏi anh đây này! Tưởng tôi rảnh háng lắm nên tự
đến đây à? Nếu không phải vì mấy cuốn băng ghi hình kia, có đánh chết bố cũng đéo thèm đến chỗ này đâu!
Tôi nghiến răng những muốn nổi trận lôi đình văng đủ thứ tục tĩu ra
luôn, nhưng nhìn đến mặt hắn tôi lại không sao thoải mái văng vãi các
kiểu như khi ở cùng với Bàn Tử được. Những lời thô tục kia không có chỗ
văng ra, nghẹn đến suýt nữa khiến tôi nội thương. Tôi cắn răng nhịn
xuống hồi lâu mới trả lời được: “Nói ra dài lắm. Anh… sao lại ở trong
này? Mà đây rốt cuộc là chỗ nào? Anh anh anh… lúc đó, không phải đã vào
cánh cửa kia rồi sao? Mẹ kiếp ở đây là có chuyện gì xảy ra thế?”
Thực sự khó khăn lắm mới nói ra được mấy câu hỏi này. Trong đầu tôi
đã rối thành một mớ bòng bong rồi, cũng không biết phải nói sao mới có
thể sắp xếp những câu hỏi này cho hợp lý được.
“Nói ra dài lắm.” Muộn Du Bình chẳng biết căn bản là không muốn trả
lời hay là đang đánh trống lảng. Lúc tôi nêu câu hỏi thì sự chú ý của
hắn đã được ném về phía cỗ quan tài đá khổng lồ kia rồi. Tôi nhìn một
chút, quả đúng là nắp quách đá đã bị đẩy ra để lộ một khe hở lớn, nhưng
bên trong tối om nên chẳng biết có cái gì.
Tôi sợ nhất là lúc hắn như thế này. Còn nhớ trước kia, hễ cứ có vấn
đề nào mấu chốt mà tôi hỏi đến là y như rằng hắn sẽ bày cái vẻ này ra,
tức thì tôi lại không muốn truy hỏi thêm nữa. Thế nhưng tôi còn chưa mở
miệng thì Muộn Du Bình đã vẫy tay một cái với tôi, lại bảo tôi đừng nói
nữa, quay đầu nhìn vào trong quan quách.
Động tác này tôi đã quá quen thuộc. Tuy không biết xảy ra chuyện gì,
nhưng tôi lập tức ngậm miệng theo phản xạ, cũng đến gần nhìn vào cỗ quan tài. Nhờ Muộn Du Bình đưa hỏa chiết tử đến, tôi mới loáng thoáng thấy
bên trong. Ấy thế mà, trong quan tài lại trống rỗng. Tôi thấy đáy cỗ
quan tài đá sạch như lau như li chẳng có đồ đạc gì, nhưng quái gở chính
là, dưới đáy quan tài ấy lại có một cái cửa hang.
Tôi đang tò mò thì chợt nghe thấy từ trong hang truyền ra một vài
tiếng động rất nhỏ, cẩn thận lắng tai cũng không nghe ra được cái gì.
Chỉ trong chốc lát, đột nhiên một cánh tay liền thò ra từ trong hang,
một người như con cá chạch tuồn ra từ cửa hang chật hẹp kia, sau đó xoay người một cái vọt ra theo khe hở ở nắp quan tài, uyển chuyển đáp xuống
trước mặt chúng tôi.
Tôi sợ đến nhảy dựng cả lên. Chỉ thấy người nọ sau khi tiếp đất thì
chùi mồ hôi lạnh trên đầu một lát, liếc nhìn Muộn Du Bình, tiếp đó giơ
lên món đồ trong tay, khẽ nói: “Đã vào tay.”
Người kia tựa hồ chỉ đợi chính lúc này, vỗ tôi một cái rồi nói khẽ: “Đi thôi!”
Tôi đi theo bọn họ, cẩn thận từng chút nhón mũi chân rón ra rón rén
theo đường cũ quay lên. Nhưng mới sải bước được hai ba bậc cầu thang đã
nghe cửa phía sau mở đánh két một tiếng.
Người phía trước liền chửi một câu, bắt đầu vùng chạy. Tôi lập tức
bám theo, một mạch chạy như điên, lăn lê bò toài mà xông ra ngoài. Xông
thẳng ra cái sân nhỏ rồi phi qua tường bao, chúng tôi
mới thở phào nhẹ
nhõm.
Tôi mệt mỏi thở hồng hộc. Thế nhưng hai người kia căn bản không định
dừng lại, sau khi phi xuống liền chạy trối chết ra ngoài, bỏ mặc luôn
tôi ở đó. Tôi tự nhủ lần này anh đừng hòng thoát khỏi tôi nhá, rồi vội
vã đuổi theo.
Lại là chạy thục mạng, chạy thẳng ra khỏi khu phố cũ. Đột nhiên một
chiếc xe mười sáu chỗ từ trong bóng tối vọt ra. Cửa xe lập tức bật mở,
hai người kia tiến đến nhảy tọt vào. Chiếc xe kia vốn không định đợi
tôi, cửa xe muốn đóng sập luôn lại, nhưng không biết là do ai giữ lại
một thoáng, tôi mới cố kiết nhảy lên được.
Tôi thở không ra hơi. Lần chạy trốn này quả thực là tối tăm mặt mũi.
Lên xe rồi tôi liền tê liệt, gục tại chỗ nhắm mắt hớp vài ngụm không khí mới tỉnh được ra.
Lập tức tôi liền nhìn bốn phía, nhìn xong thì choáng váng. Chiếc xe
này bên trong chật kín người, hơn nữa toàn bộ đều đang dùng một cái vẻ
mặt đểu giả như cười mà không phải cười để nhìn tôi. Vả lại, điều khiến
tôi không thể tưởng tượng được nhất, đó là trên xe có rất nhiều người
tôi biết. Tôi liếc một cái liền thấy mấy gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Trời ạ, tất cả đều là đám may mắn sống sót từ trong Vân Đỉnh Thiên
Cung kia đi ra chứ ai! Đội của A Ninh, cái đám Tây Tàu lẫn lộn, chúng
tôi đã ở Cát Lâm cùng nhau lăn lộn đã lâu rồi.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, mấy người tôi đã qua lại đến nhẵn mặt
kia liền nở nụ cười. Một người Caucasus dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói với tôi: “Siêu Nhân Ngô (SuperWu là ngoại hiệu A Ninh đặt cho tôi), hữu duyên thiên lý lai tương kiến.” Tiếp đó tôi thấy A Ninh ló đầu ra từ
sau một băng ghế ngồi, nhìn tôi một cách cực kỳ kinh ngạc.
(Caucasus: ngày xưa các cụ hay gọi
là Cáp-ca-dơ, giờ gọi là gì mình cũng chệu. Nó chính là khu vực dãy
Kavkaz giữa Nga với Trung Đông đó.)
Tôi nhìn nhìn Muộn Du Bình, lại nhìn nhìn người ban nãy chui ra từ
trong cỗ quan tài đá. Đó là một thanh niên lạ mặt mang kính râm. Hai
người bọn họ đều không hề thở gấp, cũng đang nhìn lại tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy bấn loạn quá, bèn hỏi bọn họ: “Cái đám khỉ gió này, ai có thể
nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không hả?”
A Ninh liền nói: “Chuyện này nên hỏi anh mới đúng chứ, sao anh lại ở trong phòng ngầm?”
Chiếc xe mười sáu chỗ chạy thẳng một lèo qua nội thành Cách Nhĩ Mộc,
chẳng mấy chốc đã vọt vào sa mạc. Mà tôi ngồi trong xe, ngoài cửa sổ tối mịt nên chẳng biết gì về chuyện này.
Trên đường đi, tôi và A Ninh nói một câu chuyện dài, cùng kể lại câu chuyện của cả hai bên.
Hóa ra A Ninh phát hiện thấy địa chỉ và chìa khóa trong băng ghi
hình. Rõ ràng trong “ba người” được nhắc đến trong cuốn sổ tay của Văn
Cẩm, có một người chính là cô ta. Sau khi cô ta phát hiện bí mật này thì lập tức phân chia hai tuyến công tác. Một mặt cho người đến nơi này dò
tìm địa chỉ, một mặt thân chinh đến Hàng Châu để dò xét tôi. Cô ta muốn
xem tôi rốt cuộc có biết bí mật trong băng ghi hình này hay không.
Nhưng điều mà cô ta thật sự không ngờ chính là kỳ thật tôi cũng nhận
được cuộn băng như vậy. Hơn nữa, sau khi cô ta tìm đến, tôi đã nhanh
chóng xuất phát đi Cách Nhĩ Mộc, thậm chí đã tìm được tòa nhà ma kia gần như cùng lúc với họ.
(Cũng may tôi lần này hành động thật sự mau lẹ sáng suốt, chứ không
thì đảm bảo là đã chẳng sờ được tới cuốn sổ tay kia rồi. Nghĩ lại tôi
liền thấy sợ, có điều cũng có chút vui vẻ. Tôi sờ lên cuốn sổ tay trong
túi áo. Đây là lần đầu tiên tôi tự mình hành động mà giành được thành
quả lớn như thế. Xem ra ông nội quả nhiên nói đúng, làm chuyện gì cũng
phải chủ động mới tốt.)
Lúc sau tôi lại hỏi A Ninh đã có chuyện gì với Muộn Du Bình thế, tại
sao bọn họ lại ở cùng với nhau vậy. A Ninh liền cười nói: “Sao vậy? Chú
Ba anh mời được, bọn tôi mời không được chắc? Hai vị này trông thế mà
yết giá công khai đấy. Hiện tại bọn họ là cố vấn của chúng tôi.”
Vừa nói xong thì gã kính đen liền nhếch môi cười, khoát tay với tôi.
“Cố vấn?” Nhắc đến cố vấn tôi cũng nhớ đến Bàn Tử, tự nhủ A Ninh lần
này đã có kinh nghiệm, mời được người đáng tin cậy rồi. Có điều Muộn Du
Bình mà lại thành cố vấn của A Ninh ấy hả? Cảm giác thật quái lạ, tôi
thấy mình như bị phản bội.
Lúc này người Caucasus ngồi một bên liền nói: “Đừng nghe cô này nói
linh tinh. Hai vị đây bây giờ là đồng sự hợp tác cùng chúng tôi, do ông
chủ của chúng tôi trực tiếp cử đến đấy. Ninh chỉ là phụ tá thôi. Hiện
giờ hành động chủ yếu đều do bọn họ phụ trách, chúng tôi chỉ lo phần
thông tin và tiếp ứng. Chuyện này tương đối an toàn. Ông chủ nói về sau
việc chuyên nghiệp thì cứ phải để dân chuyên nghiệp làm.”
Đây là do ở Vân Đỉnh chết nhiều người quá. Tôi nhớ lại tình hình lúc
đó, bèn hỏi: “Tất cả mọi việc là thế nào thế? Nội dung băng ghi hình,
còn có con Cấm Bà ở bên trong, các anh có manh mối gì không?”
Chuyện này cả mấy người liền lắc đầu, hơn nữa ánh mắt đều ném cả về
phía Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính. A Ninh liền trừng mắt nhìn bọn họ,
sau lại liếc về phía tôi một lát, rồi nói: “Tình hình cụ thể chúng tôi
cũng không rõ lắm, có lẽ cũng không biết nhiều hơn cậu là mấy đâu. Chúng tôi bây giờ đang hành động theo lời bọn họ. Hai anh bạn này khó nói
chuyện lắm.”
Nghe những chuyện này xong, tôi liền quay sang Muộn Du Bình. Lúc này
kìm nén không được nữa, tôi nhất định phải hỏi hắn cho rõ ràng ra, bắt
hắn phải nói cho tôi biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng chẳng đợi tôi chuẩn bị sẵn sàng, khoang xe đột nhiên bắt
đầu rung lên. Bác tài người dân tộc Tạng hô một tiếng, tất cả mọi người
bắt đầu lấy hành lý của mình.
Tiếp đó xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn, cửa xe bị xô bật mạnh ra. Bên
ngoài đã có thể nhìn thấy một tia sáng ban mai. Luồng gió trên bãi sa
mạc lạnh cóng ùa đến dữ dội.
Tôi bị đẩy xuống xe, sau đó liền được chứng kiến một cảnh tượng khiến tôi phải trợn mắt há mồm. Hơn mười chiếc Land Rover xếp thành một hàng
đậu trên sa mạc, một lượng lớn đồ đạc chồng chất trên mặt đất, lửa trại
từng đống, đâu đâu cũng thấy toàn là người mặc áo ba-đờ-xuy, còn có rất
nhiều người nằm trong túi ngủ, ăng-ten vệ tinh to tổ bố và đèn măng-sông chiếu sáng dựng một bên.
Chỗ này trông cứ như bãi tập kết của đám bạn chơi xe vậy, nhưng nhìn
kỹ thì biết ngay không phải. Tất cả các xe ở đây đều được sơn một kiểu
thống nhất, trên cửa xe đều có một logo hình san hô sừng hươu thùy tròn
xoay quanh tâm, vừa nhìn đã biết là tài sản của công ty A Ninh.
Thấy chúng tôi đổ bộ xuống, rất nhiều người chạy tới vây quanh. Chẳng biết A Ninh nói gì với họ mà có rất nhiều người reo hò ầm lên.
Cảnh tượng này khiến tôi vô cùng hốt hoảng. Tôi túm lấy anh bạn người Caucasus đang vỗ tay ăn mừng với người khác, hỏi anh ta đang làm gì?
Anh chàng người Caucasus vỗ vỗ tôi: “Anh bạn à, chúng ta sắp đi ‘Tháp Mộc Đà’ rồi đó.”
.
.