Muộn Du Bình kéo tôi lại, trái tim tôi đập thình thình, suy nghĩ đầu tiên lóe lên là: bọn họ đã đứng ở đây từ hồi nào?
Chúng tôi vốn là dân thành phố, đã quen nhìn mọi thứ ngang tầm mắt,
khi đến những nơi thế này thì thường không có phản xạ nhìn lên đỉnh núi, cho nên lúc vừa đến đây, tôi hoàn toàn không nhớ trên sườn núi có người hay không. Nếu bọn họ đã ở trên đó từ đầu, vậy thì lúc chúng tôi tiến
vào nhà sàn chắc chắn đã bị phát hiện, giả thiết này không ổn cho lắm.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của mấy người đó chẳng thấy tốt lành gì, ánh mắt đem đến cảm giác lạnh lẽo.
Tôi hơi luống cuống, nhất thời cũng đứng yên, đối diện với bọn họ, phát hiện ra mấy người này đều trong khoảng
bốn mươi đến năm mươi. Người miền núi sinh sống vất vả nên thường già
sớm, vậy nên tuổi thực của họ có thể thấp hơn một chút.
Bọn họ cũng không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chúng tôi chằm chằm.
Trước kia từng bị tẩy chay ở quê nhà, cũng đã trải qua hoàn cảnh này, tôi dám chắc thái độ này cho thấy sự cảnh giác và nghi ngờ cao độ của
họ với chúng tôi, xem ra hồi nãy chúng tôi leo ra ngoài đã bị nhìn thấy
thật rồi.
Ở trong thôn tuyệt đối không thể đắc tội với dân bản xứ, bằng không
hậu quả khó lường, nhẹ thì bị đuổi đi, nặng có thể bị gô cổ tống vào đồn công an. Lý lịch của tôi với Bàn Tử cũng chả sạch sẽ gì cho cam, đã vào đó thì khó tránh khỏi chuyện bé xé ra to.
Giờ mà tiếp tục đi vào thì đúng là muốn ăn đòn, Bàn Tử ở đằng sau
búng tay mấy cái, ra hiệu cho chúng tôi mau đi, đừng có đứng đấu mắt với họ nữa. Làm thế khác nào khiêu khích, chọc cho người ta nổi khùng lên
mà nhào xuống tẩn cho đâu.
Vốn đang đi chôm chỉa, trong thâm tâm vẫn hơi chột dạ, lúc này tim
đập càng thêm mạnh, thoáng chốc đã trở nên căng thẳng, cảm giác như có
một luồng áp lực từ trên núi ép xuống, làm tôi muốn biến khỏi đây ngay.
Nhưng nhìn lại căn nhà sàn kia, tôi lại cảm thấy mình không thể đi, một
thứ tưởng chừng trở tay là lấy được lại không thể nào chạm đến, cứ như
khi đọc tiểu thuyết, những lúc tưởng chừng bí ẩn sắp được vạch trần mà
tác giả lại cứ thích vòng vo Tam Quốc. Đứng ngẩn ra giây lát, Bàn Tử
liền túm lấy tôi, vừa thì thào: “Đến tối mình quay lại, chỉ chậm vài giờ chứ mấy.”, vừa kéo tôi đi.
Ba đứa căng người ra, cố gắng bỏ đi một cách tự nhiên. Vào đến thôn
rồi, đi được một quãng xa rồi quay đầu lại, thấy những thôn dân kia
không bám theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình cảnh này hơi cái lần tôi với lão Dương chui vào vườn nhà người
ta hái trộm cam hồi nhỏ, trộm xong chui ra đụng ngay chủ vườn, lúc đó
trong túi cả hai đầy cam nên sợ hết vía, đành phải giả vờ vô tình đi
ngang qua, cái cảm giác hồi hộp đó khiến đôi chân cũng không chịu nghe
lời mình nữa. Bây giờ tất nhiên không giống hồi nhỏ, nhưng cảm giác cũng không hề dễ chịu, lại còn hơi buồn cười.
Dựa theo trí nhớ, chúng tôi đi dọc theo mấy con đường quanh co trở về nhà A Quý. Anh ta không ở nhà, chỉ có cô con gái lớn đang quét dọn,
thấy chúng tôi liền hỏi sao các anh quay về sớm thế, tôi bảo trời nóng
quá chịu không nổi.
Bàn Tử lập tức trở về phòng, giấu cái rương sắt xuống gầm giường, lúc này chúng tôi mới yên tâm. Bàn Tử ra ngoài tìm nước uống, còn tôi vẫn
không quên nổi mấy tấm ảnh mình còn chưa được xem, cảm thấy toàn thân
nóng ran, tâm trạng không yên.
Đầu óc Bàn Tử nhanh nhạy hơn tôi, hỏi ngay con gái A Quý xem con
đường mòn sau lưng nhà sàn dẫn đi đâu, bình thường có nhiều người qua
lại không? Cô gái trả lời là dẫn vào trong nương, giờ đang vào hè, đúng
vụ dưa hấu chín nên người ta thường lên núi hái dưa. Còn căn nhà sàn kia đã ở đó từ lâu rồi, nghe đâu trước kia từng có một bà lão ở đó.
Tôi ngó sang Muộn Du Bình, thầm hỏi “bà lão”? Không lẽ trước kia Muộn Du Bình chung sống với một bà lão? Vậy mười lăm năm còn trống đó không
chừng hắn bị giam ở đây làm nô lệ tình dục, thật là thê thảm quá xá.
*Câm nín trước sự biến thái đội lốt thiên chân của Tà =__=*
Tôi không biết mấy cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu từ đâu mà đến, có
thể do dọc đường đi nghe Bàn Tử kể nhiều chuyện cười tục tĩu quá chăng.
Nhưng cái “trước kia” mà con gái A Quý nói không rõ là bao lâu, có
khi là trước khi Muộn Du Bình đến, hoặc cũng có thể là sau khi hắn rời
đi.
Bàn Tử liền bảo tôi, cậu đã nghe chưa, phải bình tĩnh, ở đây không
giống như vùng hoang sơn dã lĩnh mà muốn làm gì cũng được. Chi bằng
chúng ta cứ chờ thêm một chút đến tối, còn hơn là đi làm chuyện liều
lĩnh.
Tôi bảo mình không chờ được, cơm trưa xong tôi sẽ đi thăm thú xung quanh một lượt, hắn nói tùy tôi.
Nói tóm lại, cơm trưa xong tôi và Muộn Du Bình quay lại gian nhà sàn
kia, phát hiện dưới gốc đại thụ trước cửa có mấy lão già đang ngồi hóng
mát.
Truyện với đời khác nhau ở chỗ, trong truyện bạn có thể đẩy nhanh
tiết tấu vào những thời điểm mấu chốt, mà ngoài đời thì cmn toàn là
chuyện ngoài ý muốn. Tôi ngồi dưới một gốc cây gần đó chờ mấy lão kia
lượn đi, phơi nắng muốn nổ não mà mấy lão ngược lại càng tám càng hăng
say.
Thật khó diễn tả cảm giác lo âu bức bối trong lòng tôi lúc này, nhưng tôi lại không muốn quay về cho Bàn Tử
cười nhạo, đành thấp thỏm không
yên ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ. Sau đó Bàn Tử đến tìm chúng tôi, hắn
thấy hai đứa đi mãi không về, còn tưởng chúng tôi bị bắt.
Lúc này tôi đã dần dần lãnh tĩnh lại, hay phải nói là nhiệt tĩnh mới đúng, vì mặt trời sáng chói trên cao đã dần dần hâm bầu không khí
thành nóng ẩm. Chúng tôi có quạt phành phạch cũng vô ích, đều bị hấp cho mềm người, nóng đến lả đi. Muộn Du Bình thực sự khiến tôi bội phục, dù
nóng cỡ nào hắn vẫn ngồi yên bất động, không nhìn ra chút bực bội nào,
nhưng toàn thân hắn cũng ướt đẫm mồ hôi. Thì ra khốc ca lạnh lùng như
núi băng cũng phải đầu hàng trước ánh nắng chói chang của Quảng Tây.
Bàn Tử chế giễu tôi một hồi, tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đốp
lại. Hắn ở Bắc Kinh đã lâu, không sao chịu được thời tiết nóng ẩm nơi
này nên lại càng khó chịu, liền bảo chúng tôi: “Mợ nó đừng chờ nữa,
chúng ta ra ngoài đi dạo tìm con suối mà ngâm mình, bằng không người tôi thiu lên mất.”
Đi vòng ra ngoài thôn có một khe núi, trên đường đến đây chúng tôi đã đi ngang qua, tuy không rộng nhưng nước chảy rất xiết, lúc nhìn thấy đã nghĩ đó hẳn là một nơi nghỉ mát tuyệt vời, mỗi tội không biết từ trong
này phải đi đường nào để ra đó.
Tôi cũng chịu hết nổi rồi, vừa nghe đã thấy chí lý, cả ba liền đứng
dậy cùng đi, dọc đường hỏi thăm mấy thôn dân. Được họ chỉ đường, Bàn Tử
bẻ một tàu lá chuối tây che đầu, vừa xỉ vả mặt trời vừa đi vòng vo qua
một loạt khúc quanh mới ra khỏi thôn.
Con suối nằm sát hàng rào vây quanh thôn, những thôn làng miền núi đa số đều xây gần suối, giữa thôn làng và con suối là một ghềnh đá. Những
hôm trời mưa to nước dâng cao, ghềnh đá này sẽ có tác dụng làm vùng đệm. Chúng tôi đứng trên đó phóng mắt nhìn ra xa, thấy có khá đông người
đang bơi lội, xem ra dân bản xứ cũng vẫn sợ nóng.
Làn nước biếc uốn lượn trong khe trông yên ả hơn so với khi chúng tôi nhìn nó từ hạ du, vừa đến gần đã cảm nhận được một luồng không khí mát
mẻ ùa đến. Bơi lội dưới suối đa phần là trẻ con, đám con gái mười lăm
mười sáu đều mặc áo sơ mi, quấn áo thấm nước dán sát vào thân thể, lộ ra vóc dáng uyển chuyển, khiến Bàn Tử bỗng chốc trở nên hăng hái, vội vàng cởi đồ nhảy ùm xuống suối, chẳng khác nào Trư Bát Giới thấy nhện tinh.
Tôi cảm thấy mình mặc quần sịp trông thật khó coi, bèn mặc quần đùi
xuống nước. Dưới ánh mặt trời, nước suối trở nên ấm áp, tôi bơi đến bóng râm dưới ghềnh đá, còn Muộn Du Bình không xuống cùng, chỉ ngồi dưới một gốc cây bên bờ hóng mát.
Ngâm mình chốc lát, nóng bức đã tiêu tan, cảm giác khoan khoái dễ
chịu ùa đến. Bàn Tử đang nô đùa với mấy cô bé, Muộn Du Bình bắt đầu gà
gật. Tôi nhìn từ khe suối về phía thôn làng, có thể thấy căn nhà sàn của Muộn Du Bình cách đó không xa, ra đây đúng là thoải mái hơn nằm chờ
trong nhà A Quý.
Giống như thí sinh đi thi chờ điểm, đứng chờ trước bảng vàng vẫn
thoải mái hơn nằm chờ ở nhà. Cảm giác lo âu vừa rồi khiến tôi cảm thấy
tội nghiệp cho chính mình, bèn tự nhủ với bản thân đừng căng thẳng làm
gì, lần này chúng tôi không đi đổ dấu, ở đây sẽ chẳng có chuyện gì đâu,
không có bánh tông, từ từ rồi khoai khắc nhừ.
Nghĩ vậy liền nằm xuống cho thân thể chìm vào trong nước, nhắm mắt lại rồi thả lỏng người.
Không biết đã nằm bao lâu, đến khi tôi đã mơ mơ hồ hồ thì bỗng nghe
có người gọi mình. Tôi dần dần tỉnh lại, vừa ngồi xuống thì một gáo nước đã ụp thẳng vào mặt, khiến tôi tỉnh táo ngay lập tức. Tôi đứng lên mới
phát hiện ra mấy đứa trẻ nghịch nước ban nãy đều đã trở lên bờ, vừa gọi
nhau í ới vừa chạy về một hướng. Bàn Tử vừa hắt nước vừa gọi: “Dậy mau!”
Tôi đứng dậy, chợt thấy xa xa có khói nhẹ bốc lên từ một chỗ nào đó
trong thôn, bèn hỏi có chuyện gì? Bàn Tử trả lời: “Hình như là cháy
nhà.”
Tôi nhìn về phía đó, phát hiện ra đó chính là hướng căn nhà sàn của Muộn Du Bình, lập tức có linh cảm xấu.