Lúc này tôi chỉ cảm thấy mơ hồ, nhưng trong lòng vẫn tự nhủ, không
thể có chuyện trùng hợp như thế, với thời tiết này, một gian nhà cũ bằng gỗ rất dễ bốc cháy, nhưng cảm giác mơ hồ dâng cao trong lòng lại khiến
tôi nghẹt thở.
Chạy theo mấy đứa bé về hướng đám cháy, càng tới gần tôi lại càng cảm thấy không ổn. Khi đến tận nơi, tôi gần như không tin nổi vào mắt mình, chỉ thấy căn nhà sàn của Muộn Du Bình cuồn cuộn khói đặc, thế lửa dữ
dội, hơi nóng ngút trời, căn bản không thể lại gần, nhìn thoáng qua đủ
biết nó đã cháy đến độ không thể cứu vãn, mà ngọn núi phía sau căn nhà
sàn cũng vừa bắt lửa, cây cối cháy đen, lửa còn đang lan lên đỉnh núi.
Thôn dân từ bốn phương tám hướng kéo đến,
lao lên núi dập lửa. Chúng tôi đã từng gặp đám cháy rừng, biết rừng đã
cháy thì đáng sợ khó mà tưởng nổi, cho nên cứu rừng trước là rất chính
xác.
Lửa này dường như là lan từ trên núi xuống, nhà sàn của Muộn Du Bình
lại nằm ngay dưới chân mới hứng tai ương. Nhưng tôi cứ đứng ngẩn người
ra đó, biết chuyện chắc chắn không xảy ra theo hướng này.
Lửa quá lớn, chúng tôi ra suối chưa được bao lâu, cho dù bị sét đánh
trúng cũng không thể cháy nhanh cỡ đó, mà rõ ràng nhất chính là trong
không khí nồng nặc mùi dầu hỏa.
Nơi này không có chốt phòng cháy (1), muốn cứu hỏa đều phải múc nước
bằng thùng. Nhưng số thùng có hạn, bọn họ múc nước từ trong chum đi dập
lửa, chờ đám cháy rừng được dập tắt, dám cá nhà của Muộn Du Bình đã cháy trụi rồi. Tôi sốt ruột định xông vào thì bị Bàn Tử giữ chặt, nói thôi
hết cách rồi, chui vào đó quá nguy hiểm, mất mạng ở đây thì thật không
đáng.
Đầu óc tôi rối tinh rối mù, quỳ sụp xuống đất, nhưng đúng vào lúc
này, bỗng có bóng người lướt qua bên cạnh. Chúng tôi còn chưa kịp phản
ứng thì đã thấy Muộn Du Bình lao vụt qua, xông đến trước gian nhà cháy,
lăn vào khoảng không bên dưới sàn nhà.
Bàn Tử và tôi đều kinh hoàng, nên biết rằng lao vào trong đám cháy
trong tình trạng không có đồ bảo hộ chắc chắn sẽ bỏng nặng. Đừng nói
không chạm vào lửa thì không sao, nhiệt độ ở trung tâm đám cháy cao trên ngàn độ, chỉ cần ở đó trong nháy mắt cũng đủ chín người.
Bàn Tử lập tức hô to “Cứu người!”, rồi tôi và hắn cùng xông lên,
nhưng mới đến cách căn nhà được năm sáu mét, thì hơi nóng khủng khiếp đã ập thẳng vào mặt, nướng cho tóc gáy của tôi xoăn tít thò lò, lông mày
tóc tai đều nổ lép bép. Tôi cắn răng chịu đựng cái bỏng rát trên da
thịt, lao đến sát căn nhà, ngồi xổm xuống, nhưng rồi phát hiện ra mình
căn bản không thể chui vào. Sức nóng bên trong tuôn ra ào ào cứ như một
con rồng lửa đang hít thở. Tôi phải nằm rạp xuống miễn cưỡng nhìn, mới
thấy bên dưới có bùn, Muộn Du Bình đắp một lớp bùn lên người, đang đi
vào bên trong.
Còn muốn quan sát kỹ hơn, nhưng chúng tôi cứ bị hơi nóng sấy cho
không tài nào mở mắt, nhìn không được rõ, đành phải lăn vài vòng ra
ngoài, mấy người cứu hỏa bên cạnh liền xông lên giữ chúng tôi lại.
Vừa được nâng dậy, tôi đã nghe tiếng thứ gì đó ầm ầm sụp đổ phát ra
từ đám cháy, thế rồi Muộn Du Bình cũng lăn ra từ khoảng trống dưới gầm
nhà sàn. Người hắn bốc khói trắng, lảo đảo đứng dậy, chạy về phía chúng
tôi. Lập tức có người tiến lên dội nước cho hắn, còn nghe bên cạnh có ai đó nói điên rồi điên rồi.
Tôi lao tới, thấy cả người hắn đắp đầy bùn nhão dưới gầm nhà, chẳng
biết có bị bỏng hay không, nhưng tay trái có vài chỗ phủ tro đen xì,
hiển nhiên hắn đã dùng tay đào bạt mạng. Tôi mắng ầm lên: “Anh chán sống rồi hả!”, còn Bàn Tử thì đỡ hắn dậy rồi hỏi: “Sao rồi?”
Mặt hắn không hề đổi sắc, chỉ lạnh lùng đáp: “Đã cháy sạch rồi.” Nói
đoạn nhìn sang mấy người cứu hỏa, “Cả sàn nhà cũng bị đốt thủng.”
Động tác này có ý gì, khỏi cần nói cũng biết. Bàn Tử cũng liếc qua
đám người cứu hỏa, nhìn tôi bằng nét mặt hình sự. “Tiểu Ngô, xem ra cái
thôn này có vấn đề.”
Tôi mải xem vết thương của Muộn Du Bình, không rảnh đi suy xét chuyện đó. Bên cạnh có người giục tôi mau đưa hắn đến trụ sở thôn tìm y tá
khám xem vết bỏng nặng nhẹ thế nào, gian nhà kia đâu có ai ở, bắt chước
đi cứu người làm gì.
Chúng tôi nhờ một đứa trẻ đến xem cháy dẫn đường, đưa Muộn Du Bình
đến trụ sở thôn. Đứa bé kia bảo chúng tôi ngồi lại, để nó đi gọi y tá
đến. Tôi nhớ lại tình hình ban nãy mà phát sợ, liền oán trách Muộn Du
Bình. Bàn Tử bảo tôi đừng gây chuyện, cẩn thận người ta nghe được. Tôi
đành ngậm miệng, lồng ngực uất nghẹn khó thở, cũng không biết nói gì cho phải.
Muộn Du Bình dường như không hề để ý đến vết thương trên người, chỉ
ngồi ngẩn ra đó, không biết đang nghĩ gì, bầu không khí đóng băng.
Cảm giác bực bội này tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào, ai mà
ngờ lại xảy ra chuyện này chứ. Nếu biết từ sớm, tôi thà bị họ túm được
tẩn cho một trận cũng phải xông vào xem cái đã, chứ bây giờ nói gì cũng
muộn.
Lửa cháy tầm bốn tiếng mới tắt, rất nhiều người bị bỏng. Chẳng bao
lâu đã có một ông lang vườn tới, dùng thảo dược đắp lên vết thương cho
người bệnh. Kiểm tra Muộn Du Bình thì hắn vẫn bình thường, đại khái là
nhờ bùn nhão dưới đất cách nhiệt nên vết bỏng của hắn tuy nhiều nhưng
không sâu. Riêng cánh tay trái thì bỏng khá nặng, thầy lang hình như đã
gặp nhiều ca còn kinh khủng hơn thế nên cũng không gấp gáp, lề mề đắp
thuốc cho họ, nói chỉ cần chăm thay thuốc thì nửa vết sẹo cũng chẳng
còn. Vào mùa hè, vùng này liên tục cháy
rừng, nên từ thời xa xưa thôn
dân đã tích lũy đầy đủ kinh nghiệm xử lý vểt bỏng.
Mấy người chúng tôi lẳng lặng trở về nhà A Quý, vừa rửa một cái mà
lông mày tóc tai cháy xém của tôi thi nhau rụng, đúng là tổn thất nặng
nề.
Muộn Du Bình hoàn toàn rơi vào im lặng, trong phòng nồng nặc thứ mùi
quái lạ của thảo dược chữa bỏng, rất khó ngửi. Tôi có ý trách Bàn Tử,
bảo nếu lúc ấy anh không bàn lùi thì chúng tôi đã cương quyết chui vào
lấy ảnh ra, vậy là có thể tránh được chuyện này.
Bàn Tử liền nổi cáu, bảo chuyện này sao có thể trách tôi, có người
phóng hỏa tức là chúng ta đã bị người ta theo dõi từ lâu, gặp chuyện xúi quẩy cũng chỉ là vấn đề sớm muộn. Lần này mới chỉ đốt một gian nhà cũ,
nếu xem ảnh rồi thì thứ mà chúng đốt có thể chính là chúng ta. Hơn nữa ở vào tình thế ấy chẳng ai cứng đầu cứng cổ chui vào, giữa ban ngày ban
mặt mà anh dám lẻn vào nhà người ta thì cũng to gan lớn mật quá rồi.
Cục tức của tôi không có chỗ xả, quả thật không thể trách Bàn Tử,
nhưng nghe Bàn Tử nói thế lòng tôi vẫn vô cớ nổi giận, đành cố nhịn khao khát muốn gây lộn với hắn, đập đầu vào tường vài cái mới dịu đi được
một chút.
Bàn Tử nghĩ tới cái gì đó, liền “Á” một tiếng rồi nói với tôi: “Tôi
thấy trong chuyện này chúng ta đúng là hết cách, tôi đoán tên trộm rương cũng chính là người phóng hỏa. Cậu nghĩ mà xem, lúc trộm rương gã gây
tiếng động rõ lớn, còn cố ý gõ sàn nhà cho chúng ta chú ý, nhất định là
muốn dụ chúng ta ra ngoài.” Hắn dừng lại một chút: “Sau đó đồng bọn của
gã đứng lù lù bên ngoài, chúng ta ra ngoài thấy thế thì nhất định không
dám vào nữa, chờ mình đi là chúng nó châm lửa đốt nhà. . . . . . Mẹ
kiếp, chuyện này nhất định là như thế.”
Có lý, tôi gật đầu. Nếu là như thế, thì có lẽ bọn họ tình cờ phát
hiện ra chúng tôi, trong lúc cấp bách tạm thời dụ ba đứa ra ngoài, chứ
giả như họ biết trước kế hoạch của chúng tôi thì đã ra tay từ đời nào
rồi. Kẻ phóng hỏa rất có thể là mấy thôn dân đứng trên sườn núi nhìn
chúng tôi. . . . . . . Bọn họ là ai? Tôi chưa từng gặp họ, họ cũng chưa
chắc đã biết tôi.
“Chúng nó chắc chắn không biết mình đang tìm cái gì, nếu biết mình
tìm ảnh thì chỉ cần đốt ảnh đi là xong, không cần phải đốt cả gian nhà.” Bàn Tử nói. “Nhưng những tên này cũng dốt, để lộ mặt rồi, tôi không tin tụi mình không tìm ra được. Cậu còn nhớ mặt mũi chúng nó không?”
Tôi cũng có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng khoảng cách quá xa nên ấn
tượng không sâu lắm, muốn nhận dạng thì hơi khó, không khỏi thở dài.
Nếu Muộn Du Bình không đột ngột nhớ ra cái rương kia, thì cũng sẽ
không xảy ra chuyện này. Nhưng nếu hắn quên cái rương thật thì không
khéo giờ này nó cũng bị chôn vùi dưới đống phế tích cháy rụi kia rồi.
Nghĩ đến đây, tôi cũng hơi nhẹ lòng. Trời không tuyệt đường người, hơn
nữa gian nhà kia bị đốt cũng cho tôi biết một điều: trong thôn này nhất
định có người biết chuyện gì đó, mà không phải là chuyện bình thường, dù sao đi chăng nữa đây cũng coi như một manh mối.
Nhưng không biết đám người này còn có hành động gì nữa không, có thể
gây chuyện bất trắc với chúng tôi hay không. Bàn Tử nói hẳn là không đến mức lấy mạng, bằng không thì chẳng cần đốt nhà làm gì, cứ giết phứt
chúng ta là xong. Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận, sau này tất phải để ý nhiều hơn nữa.
Bàn Tử hơi bất an, liền vào sân nhà A Quý cầm về mấy lưỡi liềm nhét
dưới gầm giường phòng thân, còn mua mấy cái lục lạc bò treo lên cửa sổ,
khẽ động là reo.
Lúc này tôi rất bực bội, cứ cảm thấy lòng dạ không yên. Tôi có một dự cảm———- việc A Quý giúp chúng tôi đi tìm ông lão dẫn đường năm xưa cũng sẽ gặp sự cố. Có người không muốn chúng tôi tiếp tục điều tra thêm nữa.
————————————–
(1) Nguyên văn: 消防栓, có thể hiểu là một cái vòi nước được lắp đặt ở
nơi công cộng chuyên cung cấp nước cho công tác cứu hỏa (xe cứu hỏa đến
chỉ việc bắt vòi vào và hút nước ra),