Trong chớp mắt vừa thấy còn tưởng đó là bóng của mình, giật thót một cái, lại phát hiện bóng đen kia không hề di động theo mình.
Ba người chúng tôi như tiến vào trong khe nứt, nhìn bóng người giữa ngọc mạch kia, đứng cũng không thẳng được.
“Đó là cái quỷ gì vậy? Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Có trời biết!” Bàn Tử cũng dùng giọng điệu đó đáp lại, ngừng một lát, “hình như… Hình như là người?”
“Sao có thể là người được? Nếu là người, hắn sao có thể chui vào trong vách đá này chứ?” tôi vặn lại.
Bàn Tử nhìn tôi một cái, run rẩy hỏi:” cậu từng nghe người ta kể lại truyền thuyết cá trong đá chưa?”
Anh ta vừa nói xong, toàn thân tôi bất giác nổi gai ốc.
Thạch trung ngư (cá trong đá) là một truyền thuyết ma quái có từ thời ngày
xưa, kể về có một tảng đá nguyên vẹn sau khi bị người ta phá ra, phát
hiện bên trong rỗng, chẳng những có nước, mà trong nước lại còn có một
con cá vẫn còn sống nữa.
Không ai biết con cá này làm sao đi vào
trong tảng đá đó được, cúng không ai biết sao nó có thể sống sót, trong
tảng đá nào có thức ăn.
Hiện tượng đó được xem như là do thần linh tạo ra, trong đá có cá, nếu không phải từ bên ngoài bơi vào, thì chính
là do bản thân tảng đá sinh ra. Tương truyền là ai ăn được con cá đó có
thể trường sinh bất lão, nhưng cũng có người nói ăn nó lập tức sẽ mất
mạng.
Truyền thuyết trong đá có cá được lưu truyền rộng rãi, nơi
nào cũng có, dường như không phải là chuyện hư cấu, Bàn Tử giờ đột nhiên nhắc tới nó, tôi hiểu anh ta muốn ám chỉ điều gì. Nhưng cũng biết là
thực sự thì không thể dùng cách đó để lý giái chuyện này.
“Không thể nào đâu.” tôi nói.
“Nếu trong đá có thể có cá thì tại sao không thể có người chứ?”
Tôi hít một ngụm khí lạnh, nhìn cái bóng người trong vách đá kia, vẫn lắc
đầu, “không thể nào, đây nhất định chỉ là bóng đen giống hình người
thôi.”
“Có đúng hay không, tiếp tục hắt nước là biết. Những chữ viết trên mặt đất kia, nói thứ này không chỉ có một.” Bàn Tử nói.
Chúng tôi lập tức tiến hành tiếp, rất nhanh sau đó đem vách đá bốn phía té đầy nước.
Trên những vách tường bị thấm nước, tôi kinh người phát hiện ra trong đá
chung quanh đây có rất nhiều bóng người ẩn hiện, với đủ mọi động tác
khác nhau.
Trong vách đá, nhìn như chỗ nào cũng có người.
Đếm qua một lượt thấy số lượng cũng gần giống như được ghi lại trên mặt đất.
“Thực sự đây là quỷ!” Bàn Tử lại ngồi xuống, “thảo nào phải để Lôi bí thư ra tay, con mẹ nó chứ, chuyện quái gì đây?”
“Chẳng lẽ là thai Côn Luân?” tôi nhớ tới trước đây từng nghe qua hoàn cảnh
này, chẳng lẽ đây là một bảo huyệt ( có long mạch chạy qua), cẩm thạch ở đây có khả năng hóa thành người?
Bàn Tử lắc đầu:” thai Côn Luân
rốt cuộc cũng chỉ là truyền thuyết, hơn nữa nghe nói phải là núi vô cùng lớn, nhìn bóng dáng quỷ dị thế này, tôi thấy chẳng phải cái gì hay ho,
hơn
nữa …” anh ta nhìn về phía giá sắt bên kia, ” tôi vừa rồi chắc đã
đoán nhầm, cậu xem động tác của những cái bóng kia, có phải rất giống
những tượng sắt này không?”
Tôi kinh ngạc không thốt lên lời, tiếp theo Bàn Tử tái mặt nói:” tôi biết chuyện này thực kinh khủng, có điều
tôi thấy những công cụ nơi này đều là đồ đúc, bỗng nhiên lại nghĩ tới
khả năng đó.”
Tôi nhìn những bóng người kia, “ý anh là, những
tượng sắt kia không phải phương tiện chuyên chở mà dùng để niêm phong
những bóng đen này khi họ đào ra ư?
“Chỉ sợ là không đơn giản như
vậy.” Bàn Tử cải chính, “những tượng sắt này chắc đã qua xử lý, có thể
là trên mặt đá người ta khoan một cái lỗ rồi từ bên ngoài đổ sắt nóng
vào trong, khiến cho người bên trong đông lại thành một khối rồi đập đá
mang ra.”
Tôi nghĩ trong tầng hầm ở nhà cổ có vô số những tượng
sắt này, cả người nhất loạt nổi da gà, nếu như thế thật thì nơi này
chẳng biết phải đào ra được bao nhiêu thứ như vậy? Bật cười nói:” đây
chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.”
Bàn Tử sắc mặt vẫn tái
nhợt, rõ ràng cũng cảm thấy suy nghĩ của mình thực kinh khủng, lại nói:” kỳ thật có một cách là đập tảng đá này ra, xem hình dáng bên trong kia
thực ra là cái gì.” nói rồi chỉ chỉ về một cái chùy đá.
Tôi vuốt
bề mặt đá, vô cùng dày, không phải dễ mà có thể đánh nứt nó được. Chợt
nhớ tới trước kia có cái truyền thuyết trấn yêu, cổ nhân chẳng phải
thường nói là, ông trời trấn yêu thường đem yêu quái yểm vào dưới chân
núi sao?
Chết cmnr! Chẳng lẽ những cái bóng đen này chính là yêu quái?
Nếu như vậy, bọn họ mà thả chúng nó ra, chắc chắn chỉ còn đường chết?
Tôi vô cùng tò mò, nhưng cũng rất sợ hãi, đồng thời lắc đầu:” trước kia
công nhân dùng cách vô cùng hao tổn công sức để xử lý, rõ ràng là những
bóng người này khiến cho người ta thấy sợ hãi và coi như là điềm xấu,
thậm chí vô cùng nguy hiểm, nhưng nó vẫn tuyệt đối bất động.”
Bàn Tử nghe tôi nói vậy, quay đầu nhìn Muộn Du Bình, tính trưng cầu dân ý.
Muộn Du Bình vẫn dán mắt nhìn chắm chắm những bóng đen kia, không trả lời
anh ta, sau mới nhìn chúng tôi nói:” chúng ta và những bóng đen kia, …
Thực ra là giống nhau.”