“Vì sao lại nói vậy?” tôi buồn bực hỏi, nhưng vừa hỏi xong liền hiểu được ý của Muộn Du Bình là gì.
Theo một cách nào đó thì chúng tôi và những người trong vách đá này có hoàn
cảnh giống nhau, chỉ là không gian của bọn họ nhỏ hơn, là bị giam hãm
trong vách đá, kiểu như là con quái ngư sống trong đá kia, có điều chắc
chắn là nếu vài năm sau mới có người phát hiện ra chúng tôi thì tuyệt
đối không phải chuyện vui vẻ gì.
Nghĩ vậy lòng tôi chợt lạnh đi,
nói:” có thế nào thì cũng không giống, ít nhất là chúng ta hiện giờ vẫn
còn không gian để hoạt động, hơn nữa cũng vẫn còn sống. Còn sống thì còn nghĩ ra nhiều cách.”
Muộn Du Bình thản nhiên nói:” tôi không có ý đó.”
Tôi thốt lên một tiếng bất ngờ. Trước vẫn nghĩ rằng mình và hai người bọn
họ tương đối hiểu ý nhau, nhưng giờ tôi theo không kịp suy nghĩ của anh
ta nữa rồi. Muộn Du Bình vẫn nhạy bén hơn tôi nhiều.
Tôi hỏi:” anh có ý gì? Nói thẳng ra xem nào!”
Muộn Du Bình nhìn tôi, “các cậu có nghĩ là nếu như nơi đây không có cái hầm
này thì chúng ta hiện đang trong tình trạng gì không?”
Tôi ngẫm
những gì Muộn Du Bình nói, cảm giác đầu óc hơi trì trệ, vẫn không hiểu
được ý của anh ta, nhưng thấy mặt Bàn Tử lập tức trắng bệch ra, mắng một tiếng:” chết tiệt!”
Lập tức ngay sau đó tôi cũng vỡ ra được, da đầu tê rân rân.
Nếu nơi này không có hầm mỏ, vậy chúng tôi sẽ như thế nào?
Đây là vách đá, trong lòng một dãy núi lớn. Nếu như chúng tôi bằng một cách nào đó bị mang tới đây, như vậy hiện giờ sẽ có thể là bị nhét vào trong vách đá, giống y như những bóng đen kia.
Tôi kinh thần sợ hãi.
Đây là thứ cảm giác gì? Nếu như tôi tỉnh lại thấy mình bị vây hãm trong
vách tường sâu giữa núi, không thể động đậy cho tới tận lúc chết, thật
sự quá khủng khiếp.
Muộn Du Bình nói:” ngược lại với chuyện này, chúng ta giờ vẫn còn sống, hoàn toàn không phải là do trùng hợp.”
Tôi yên lặng gật đầu. Chuyện lạ này có lẽ là một hiện tượng thần bí diễn ra trong núi, khả năng đây cũng không phải lần đầu phát sinh. Cho dù trước đây chưa từng có ai ở trong này đào hầm, sự việc như thế vẫn sẽ xảy ra, mà tình cảnh của chúng tôi bây giờ càng khó có thể tưởng tượng.
Bàn Tử nuốt một ngụm nước miếng, nhìn những bóng người kia, nói :” như vậy
thì những ngời này chính là tiền bối của chúng ta? Là những người bị hại trước đây ư?”
“Đây chỉ là một khả năng thôi.” Muộn Du Bình nói, “có điều là tôi lại tin là như thế.”
Tôi hiểu ý của anh ta, nếu đây là một hiện tượng kỳ lạ của tự nhiên, hẳn là những suy luận lúc trước của chúng tôi đã sai lầm, nhưng bất luận chúng ta có rơi vào tình cảnh khó khắn thế nào thì tạm thời vẫn được an toàn.
Bàn Tử lại hỏi:” Thiên Chân, cậu đọc nhiều sách vậy thử đoán xem, sao lại
có chuyện này? Nếu đúng như Tiểu Ca nói, thì đây là có thể là tình huống gì?”
Tôi bật cười nói:” gặp phải chuyện này thì đọc sách cũng vô
dụng thôi, anh muốn dùng những kiến thức trong sách để giải thích, chỉ
có thể là khái niệm vật lý, chúng ta khả năng tiến vào hai không gian
giữa một kẽ nứt, từ một nơi nào đó bị nhét vào đây. Có điều là trong
thực tế, điều đó không thể xảy ra, cho dù thực sự anh có thể vào được
không gian trong kẽ nứt đó, nhưng đầu ra sẽ là một không gian khác, để
xuất hiện trong cùng một nơi thì khả năng gần như bằng không.”
Trên thế giới có rất nhiều truyền thuyết như vậy, ở một vài nơi địa chất vô
cùng đặc biệt, ví như Bermuda* mới có hiện tượng này. Nhưng tôi không
tin vào chuyện đó, quá trình Bàn Tử và Muộn Du Bình mất đi ý thức ở đáy
hồ hoàn toàn không giống như là bị “hiện tượng tự nhiên” tác động, giống như là có người dùng âm mưu thực hiện. Do đó, tôi rất đồng ý với quan
điểm của Muộn Du Bình: lực lượng đã mang chúng tôi tới nơi này tuyệt đối là có chủ đích.
Bàn Tử lại không cùng quan điểm, anh ta nói:” có khả năng gần như bằng không, thì cũng vẫn có thể.”
Tôi nói:” dùng khoa học để giải thích thì chỉ có mỗi cách đó thôi. Nếu như
không phải như vậy, chúng ta đang đối mặt với một tình huống thuộc phạm
trù khác.”
Bàn Tử rơi vào trầm tư, lẩm bẩm:” cụ kỵ của chúng ta có lưu lại truyền thuyết nào như thế này không nhỉ?”
Tôi suy nghĩ một lát, trong những ghi chép từng được đọc chưa thấy nhắc đến trong vách đá có bóng người kiểu này, chắc là do mình hiểu biết chưa đủ rộng.
Bàn Tử lại nói tiếp:” trong truyền thuyết ở ngọn núi bên
cạnh mộ Lưu Bá Ôn*, có người chỉ trong một ngày đã đi ra khỏi khu vực
núi những hơn một trăm km, như là trong vài giây bị đưa tới một nơi
khác. Bọn họ gọi cái hiệu tượng đó là “sơn quỷ bối”, cho là mình bị quỷ
núi vác đi, do đó không biết đi tới tận đâu. Cũng có người gọi là ” núi
chạy”, nghĩa là núi cũng biệt di chuyển, cậu thử nói xem, có thể ở đây
cũng có hiện tượng như vậy không, chỉ có điều hướng di chuyển không
giống nhau?”
Tôi lắc đầu, cách nói này không có cơ sở. Bọn họ ở
ngoài núi, chúng ta ở trong núi, không phải là núi vác hay núi chạy, mà
là bị núi nuốt.
Hơn nữa, việc này có vài chỗ rất kỳ quái, đặc biệt khó giải thích là mỏ ngọc này khép kín, bốn phía không có dấu hiệu sụp
đổ, cũng không có cửa vào, vào bằng đường nào? Cho dù gặp phải ” sơn bối quỷ” hay là “núi chạy” khả năng là hiện tượng tự nhiên đặc biệt, không
có chuyện tự nhiên biến mất cửa ra vào được.
Chuyện xảy ra tại đây không chỉ phức tạp hơn mà còn có vẻ rất kỳ quái nữa.
Nghĩ tới đây, tôi liền nhớ Bàn Mã từng nói, ông ta bảo trong hồ này có quỷ,
tôi giờ lại có cảm giác tin như thế. Dường như chỉ có ma quỷ mới có khả
năng làm những chuyện khó tin thế này. Cho dù không có quỷ thì tôi thấy
hoặc là núi hoặc là hồ, tóm lại là có cái gì đó không bình thường ở đây.
Nước dần dần bốc hơi hết, bóng đen mờ đi, rất nhanh sau đó liền không còn
thấy nữa, tôi dùng chân vẽ lại những tượng sắt lúc trước lên mặt đất.
Sau đó lại suy nghĩ một hồi lâu, nhưng kết quả vẫn không nghĩ ra cái gì.
Vách đá khôi phục nguyên dạng, cảm giác của chúng tôi lại thay đổi, biết là
sâu trong vách tường này năm sáu sải tay có thứ gì đó bị khảm lại, tôi
có linh cảm như bị ai đó nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho tâm thần bất an. Cảm giác này vừa rồi không hề có, rõ ràng là do ảnh hưởng tâm lý,
nhưng không cách nào xóa bỏ được.
Ba người cùng suy nghĩ, không ai nói câu nào, thỉnh thoảng Bàn Tử lại nghĩ ra một ý tưởng nhưng đều bị tôi bác bỏ hết.
Tôi nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng cũng hoàn toàn không khả thi. Cuối
cùng, tôi bắt đầu lôi những chuyện vừa rồi nghĩ ra cân nhắc lại một
lượt, bao gồm tất cả những chi tiết, xem xem có thể nghĩ ra thêm được
cái gì không.
Như Bàn Tử nói, những tượng sắt này có tác dụng bọc
những bóng đen kia, vậy thì động cơ của đội khảo cổ đã có thể giải
thích, bọn họ muốn tìn cái gì, chẳng phải là từng mảnh của những thi thể trong vách đa kia, không biết chúng có lợi gì đối với bọn họ.
Lúc những công nhân khai thác ngọc đào được những bóng người này, có thể
khẳng định là việc khai thác không bị gián đoạn. Đối với khát vọng
ngọc
thạch thì họ chỉ cần vừa lễ bái Lôi vương vừa tiếp tục khai thác là
được.
Sau đó, tới một ngày kia, có một người đã để lại lời nhắn trước tượng thần Lôi vương.
Xem nội dung lời nhắn và tình hình người trong vách đá kia rõ ràng là lời
nhắn của họ không được thi hành, khả năng sau khi họ rời đi, khai thác
liền ngừng hẳn. Làm cho bọn họ ngừng khai thác thì có rất nhiều khả
năng, có thể là do chiến tranh, do tai họa hoặc cũng có thể do cửa vào
của mỏ ngọc này tự nhiên biến mất, thậm chí là những thợ mọ này gặp phải tình hình như chúng tôi- nơi này biết đâu không chỉ có một mỏ ngọc, bọn họ bị nhốt ở những nơi khác nữa. Có thể là bất kỳ một khả năng nào, duy chỉ khẳng định được một điều là chuyện khai thác mỏ ngọc tới đây đã kết thúc.
Sau đó là chuyện chúng tôi.
Vừa nhìn lại chợt thấy vô cùng rõ ràng và hợp lý, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc, sẽ thấy trong đó
có một mâu thuẫn rất khó phát hiện. Mâu thuẫn đến từ tư duy đối lập, nếu nói là toàn bộ hoạt động khai thác ngọc này không hề xảy ra, vậy nơi
này sẽ phát sinh chuyện quái dị gì? Không ai khai thác ngọc, thì sẽ
không có hầm mỏ, vậy Bàn Tử và Muộn Du Bình ở dưới nước có gặp phải
chuyện như vậy không?
Nếu không có chuyện khai thác ngọc, vậy vị
trí hiện tại mà bọn tôi đang ở chẳng phải là vách đá sao, nếu lực lượng
đưa chúng tôi tới nơi này là một hiện tượng tự nhiê, như vậy cho dù nơi
này là vách đá thì vẫn sẽ có chuyện như vậy xảy ra, vì lực lượng bí ẩn
đó là do tự nhiên sinh ra, chúng tôi chính là nạn nhân của hiện tượng kỳ quái ấy.
Nhưng mặt khác, nếu không phải là hiện tượng tự nhiên
thì sao? Nếu mỏ ngọc này không tồn tại, chuyện này có thể sẽ không xảy
ra không?
Tôi cảm thấy có thể sẽ không xảy ra, vì Muộn Du Bình và
tôi đều cho rằng đằng sau chuyện này có một mục đích, khẳng định là
không phải giết chết chúng tôi. Để đưa chúng tôi tới đây tất nhiên điều
tiện tiên quyết chính là phải có cái hầm này. Chúng tôi bị nhốt tới chết hay là việc bị giết chết, không hề có ý nghĩa gì với “nó”. Căn cứ vào
những suy luận trên, phân tích sự tình ra đầu tiên có thể nói là, nó
biết nơi này tồn tại một mỏ ngọc. Về phương diện khác, mỏ ngọc xuất hiện ở đây hoàn toàn nằm trong kế hoạch, chứng minh được là mục đích của lực lượng thần bí kia xuất hiện sau khi có cái hầm mỏ này. Trước tiên phải
có mỏ ngọc, sau đó mới phát sinh mục đích. Như vậy, sự tình lại rất khó
thuyết phục, giải thích không thông suốt.
Giả thiết là lực lượng
đó coi như là ma quỷ, đang đi dạo vào một ngày nào đó, đột nhiên phát
hiện ra tại đây có cái hầm, sau khi cân nhắc thấy có thể dùng được, liền hứng lên nghĩ ra một âm mưu, tiếp theo bằng một thủ đoạn nào đó mang
chúng tôi nhét vào đây, giam hãm trong cái nơi này, để thực hiện âm mưu
đó….
Nếu quá trình là như vậy thì mục đích của hắn nhìn thế nào
cũng không phải chuyện gì đứng đắn, hơn nữa hành vi như vậy từ lúc bắt
đầu cho tới khi kết thúc có bàn bản hẳn hoi, mục đích và hành động đều
rất táo bạo, quả thục giống như tư duy của con người. Tôi cũng không
loại từ trường hợp trên đời này có khả năng tồn tại một lực lượng hần bí nào đó, nhưng tôi thấy nó chắc chắn là lực lượng siêu nhiên, không thể
vì cái lợi ích và hiệu quả kém cỏi đó.
Nhưng nếu như lực lượng đó không phải là ma quỷ, mà là một người, vậy thì sẽ khác.
Có một người biết nơi đây có một cái hầm, phát hiện nó có thể lợi dụng
được, liền sắp xếp một âm mưu, dùng thủ đoạn để đánh hôn mê Bàn Tử và
Muộn Du Bình rồi cũng bằng một cách vô cùng xảo diệu nào đó đưa họ tới
nơi này, để thực hiện kế hoạch của hắn. Nghe thế rất hợp lý, chúng tôi
không cảm thấy người đó không khả thi, còn có thể cảm giác được là hắn
dùng trăm phương ngàn kế, thậm chí là đằng sau còn có âm mưu lớn hơn
nữa.
Có một nhà hiền triết từng nói: sau khi loại bỏ hết tất cả
những khả năng không thể xảy ra, khả năng bất khả thi nhất cũng có thể
xảy ra. Vì thế mà tôi vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân chuyện này rất kỳ
quái. Trong toàn bộ sự việc, tôi cảm giác được mùi “âm mưu” dày đặc.
Nói cách khác, làm không tốt, chúng tôi đã nằm trong kế hoạch của “người”
thiết kế âm mưu. Chỉ là âm mưu này quá khéo léo, tơi mức không thể lý
giải nổi. Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình, anh ta nhất định đã sớm ý thực
được điều này. Cho nên cơ bản là không tham gia vào giả thiết của chúng
tôi, nhưng Muộn Du Bình cũng không hề hành động thêm một bước nào, vì
chúng quy vẫn còn cảm giác không thể nào chứng thực được.
Chú thích:
Bermuda*: tên chính thức, Quần đảo Bermuda hoặc Đảo Somers) là một lãnh thôi hải
ngoại của Anh nằm trong Bắc Đại Tây Dương. Nằm về phía bờ đông Hoa Kỳ,
cách khoảng 1770 km về phía đông bắc của Miami và Florida và 1350 km
(840 mi) về phía nam của Halifax, Nova Scotia. Cách Bermuda gần nhất
(đất liền) là Cape Hatteras, Bắc Carolina khoảng 1030 km (640 mi) về
phía tây-tây bắc. Nó là lãnh thổ hải ngoại còn lại của Anh lâu đời nhất
và đông dân cư nhất, được Anh Quốc định cư một thế kỷ trước khi có Đạo
luật liên minh tạo nên Vương quốc Anh.
Tam giác Bermuda, còn gọi
là Tam giác Quỷ, là một vùng biển nằm về phía tây Đại Tây Dương và đã
trở thành nổi tiếng nhờ vào nhiều vụ việc được coi là bí ẩn mà trong đó
tàu thủy, máy bay hay thủy thủ đoàn được cho là biến mất không có dấu
tích. Cho đến ngày nay vẫn còn có một số biến cố chưa được giải thích
dứt khoát và vì thế đã trở thành cơ sở cho nhiều tác phẩm văn học và
phim ảnh.