Hết thảy những sự kiện đã trải qua tại Tây Vương
Mẫu tôi thực không bao giờ muốn nhớ tới, trong thâm tâm luôn có một ý
niệm bài trừ nó, vì vậy khi cảnh tượng trước mắt kia hiên lên có phần
giống với nơi đó, tôi lập tức cảm thấy những vách đá bỗng trở lên vô
cùng đáng sợ, sắc xanh đen cùng với những hốc đá cheo leo kia khiến cho
khối núi như một thi thể đang dần thối rữa. Màu rêu xanh biếc như những
dịch mủ rỉ ra hòa với những nấm mốc. Trước đó thì không hề có cảm giác
như vậy.
Cũng may mà nó chỉ xuất hiện trong tích tắc, thủ hạ người Tứ Xuyên
của Tiểu Hoa đã cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, có vài người đã tháo hết
dây chằng trên lưng con la xuống, người Tứ Xuyên kia lại chỉ đạo đem
dụng cụ cố định dây thừng lên mặt đá, đó là một thứ có khả năng cắm chặt vào những khe hở trên nham thạch.
Chúng tôi có đầy đủ dụng cụ leo núi bao gồm dây an toàn, dụng cụ giảm tốc, khóa sắt an toàn, bộ phanh, mũ bảo hiểm, giày leo núi chuyên dụng, phấn đánh dấu và túi phấn, hiệp hội leo núi sớm nhất trên thế giới được thành lập tại Liên Xô, nhưng những thứ này đều nhập khẩu tại Thụy Sỹ,
xem qua cũng thấy vô cùng yên tâm.
Có điều là Tiểu Hoa lại không hoàn toàn làm theo quy định, hắn cởi áo khoác, kéo dây thừng buộc ngang hông, chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ,
bắt đầu dùng tay không leo lên vách đá. Hắn vô cùng gầy nên không nhìn
rõ được cơ bắp, nhưng không hiểu vì sao khi bò lên vách núi lại nhìn
giống như đang diễn xiếc, có rất nhiều động tác không tưởng nổi, ví như
một tay đặt trên mỏm đá, dùng lực ở hông với chân tới một thân cây thật
xa, rồi bằng bắp chân hắn giữ chặt cành cây, thả lỏng hai tay treo ngược toàn thân, đung đưa qua lại. Hoặc là vì không thể với tới mỏm đá trên
cao kia, hắn lập tức xoay người cực nhanh trên vách đá, lộn ngược toàn
thân dùng chân móc vào mỏm đá, sau đó dồn sức bật người lên. Động tác vô cùng nhanh nhẹn gọn gàng, thậm chí còn có phần rất mãn nhãn.
Điều khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc chính là ở tốc độ của
hắn, thực ra tôi hiểu cái gì gọi là võ nghệ cao cường, trừ khi gặp những chỗ khó trèo ra thì toàn bộ quãng đường hắn leo hết sức thần tốc, thậm
chí còn nhanh hơn so với đi bộ. Nhưng cho dù có như vậy thì tới khi hắn
leo tới đỉnh vách núi cũng mất bốn tiếng đồng hồ, kể cả lúc hắn chạm
đích tôi đã gần như không thấy rõ được vị trí của hắn nữa, mãi cho tới
khi hắn thả sợi dây thừng xuống, bọn họ mới xác định được hắn đã tới lên tới đỉnh rồi.
Ai ai đứng dưới cũng phải tâm phục khẩu khục vỗ tay, tôi cũng không
ngoại trừ, thầm nói lúc mà người này học diễn chắc chắn cũng học cả “Tây Du Ký” nữa.
Dùng sợi dây Tiểu Hoa mang theo, chúng tôi treo tất cả đồ đạc vào một đầu rồi dùng ròng rọc kéo lên trên, có bảy sợi dây thừng được quăng từ
trên xuống dưới, trở thành bảy “cái thang” leo núi, tôi cũng không biết
những sợi dây thừng này rốt cuộc phải dùng như thế nào, nhưng nghĩ tới
thân thủ của Tiểu Hoa vừa rồi, bỗng ý thức được chúng có thể là được
chuẩn bị cho tôi.
Tôi cũng chẳng cảm thấy xấu hổ gì cả, chỉ là hơi chút sợ hãi. Nếu như bảo tôi cứ thế này mà leo lên, có
lẽ tôi còn có thể chấp nhận, nhưng
nếu muốn tôi như con thoi giữa những sợi dây thừng đu qua đu lại như thế này, tôi thực sự cam đoan bản thân không thể kiên trì quá lâu mà không
bị ngã chết.
Sau đó những thủ hạ người Tứ Xuyên mắc lên cái gọi là “tổ” kia, nó
làm thành từ khung sắt, nhìn giống như là móng vuốt vậy, trong bộ khung
đó có chứa một cái túi ngủ, túi ngủ và bộ khung được cố định bằng sáu
vòng kim loại ở ngay bên rìa.
Tôi đã hiểu ra vì sao lại gọi nó là tổ, vật này cho phép chúng tôi có thể ngủ ở trên vách đá, quả nhiên thứ này chỉ có thể gọi là tổ.
Thủ hạ của Tiểu Hoa nói cho tôi biết, thứ này do người Phần Lan phát
minh ra, được tạo ra khi một nhiếp ảnh gia muốn chụp ảnh tổ chim ưng,
loài chim đó thường sống trên vách đá, muốn chụp vô cùng khó khăn. Bộ
khung này dùng như túi ngủ có thể treo trên vách đá liền mấy tháng mà
không rơi. Trên vách đá ở đây có rất nhiều hang hốc, nếu muốn tìm kiếm
toàn bộ một lượt thì cần ít nhất hai tuần, nhưng vách đá đen này lại quá cao, người thường muốn leo lên cũng mất tới một ngày trời, vì thế chỉ
có thể liên tục ở bên trên mà thôi.
Tổ được đưa tới đỉnh vách đá, nơi đó ánh sáng đầy đủ, rêu ít, không quá ẩm ướt, bước cuối cùng chính là tôi leo lên trên.
Tôi từng có kinh nghiệm leo núi nên lúc này cũng không quá mất mặt,
chẳng qua là tới lúc người ở lưng chừng núi, liếc mắt nhìn xuống chỉ
thấy một khoảng không xanh mướt tán cây, cảm giác có chút hốt hoảng, lại nhớ tới trong khe nứt ngay bên cạnh hồ rắn, trong đầu hiện lên rất
nhiều thứ linh tinh. Đồng thời cũng thấy ngạc nhiên vì sự thay đổi của
bản thân, nếu như trước kia, tới nơi thế này chắc chắn chân sẽ mềm nhũn
ra, nhưng bây giờ bản thân lại có thể giữ được bình tĩnh tới như thế.
Đến được đỉnh vách đá thì trời chiều cũng đã ngả về tây, giai thì mỹ
cảnh, gần như chưa từng có ai đặt chân tới nơi này, bề mặt chạy dài một
vài bụi cây thấp bé, dưới ánh tịch dương mờ nhạt, xa xa bốn phía nguy
nga những đỉnh tuyết sơn ôn nhu kia lại trở nên huyền bí khó lường, mà
bốn phía khe núi và vách đá cheo leo lại ẩn hiện một làn sương trắng,
trong khe núi khuất ánh sáng, bóng tôi đã lan tràn thành một khoảng âm
u, đâu đó vẩn lên những làn khói bếp sơn thôn hòa vào mỹ cảnh, tất cả
hình thành một kỳ cảnh hiếm thấy.
Tiểu Hoa ngồi trên một tảng đá, hai chân lơ lửng treo giữa không
trung, bên dưới là vực sâu vạn trượng, hắn trông ra những đỉnh tuyết
sơn, trong ánh mắt toát ra cái thần thái vô cùng trang trọng.