Trong lúc đó tôi và Tiểu Hoa lại đặc biệt ăn ý, có
lẽ là vì bối cảnh thực rất giống nhau, hoặc là giữa Giải gia và Ngô gia
có một mối ràng buộc không thể giải thích, cho nên cảm giác lúc này
trong tôi không phải là ngượng ngùng hay tẻ nhạt. Ngược lại, tôi có thể
hiểu được cảm giác hiện tại của hắn, cho nên cũng lẳng lặng ngồi xuống.
Dưới ánh tịch dương gió đã mang theo chút hơi lạnh, nơi đây hoàn toàn là một thế giới khác, bạn chỉ có thể ngồi tại đây mới có khả năng lý
giải được, không có đường đi xuống, cũng chẳng có đường dẫn tới những
nơi khác, xung quanh chỉ có vách đá vây quanh, mà hai bên đều là vực sâu vạn trượng, sương mù dưới chân thong thả ngưng tụ, tôi ngồi trên ngọn
núi cô độc cao trăm thước trông về xa xa bốn phía, nơi đó cũng chỉ có
từng ngọn từng ngọn núi lẻ loi liên tiếp hiện ra. Đột nhiên lại như rơi
vào ảo giác, bản thân giống như một tiên nhân, chỉ cần nhón chân là có
thể từ đỉnh núi này bay lên, chân đạp lên biển mây, vượt lên trên nghìn
trùng cô sơn, phiêu tới trên đỉnh tuyết sơn nơi xa kia.
Nhất thời tôi cũng hiểu được vì sao người xưa lại muốn tu tiên, trong thời kỳ đó, bọn họ trèo lên trên đỉnh núi này, nhìn thấy cảnh sắc trước mắt như chốn bồng lai huyền hoặc, quả thật sẵn lòng chặt đứt sợi dây
duy nhất kia, để bản thân được chết trên vách núi chót vót này.
Đêm hôm đó không ai nói chuyện gì, thời gian rất gấp nên chỉ có thể
đặt mua được hai bộ trang bị, đồng thời chúng tôi cũng không muốn phô
trương quá mức, Tiểu Hoa nói tạm thời chỉ cần hai chúng tôi là đủ rồi,
chúng tôi có hai ngày để thực hiện kiểm tra qua khu vực này, đợi tới khi bên lão bà bà tới được bên hồ Ba Nãi, chuẩn bị xong tất cả mọi sự rồi
chúng tôi mới được phép tiến hành bước kế tiếp.
Hoắc lão bà tin tưởng chắc chắn Trương gia lâu còn một phần khác đang chôn sâu dưới đáy hồ, nơi đó có thể dùng để an táng những di hài của tổ tiên Trương gia đời trước, vì muốn che giấu thân phận, những người này
trước khi nhập niệm phải chặt đứt tay phải, sau đó đổ sắt nóng chảy
phong bế quan tài. Trương gia thần bí như vậy suốt mấy trăm năm không
ngừng thừa kế nhưng cũng chẳng hề có một lưu truyền nào trong dân gian,
bọn
họ rốt cuộc tới từ đâu, đang muốn làm chuyện gì? Vì sao bọn họ lại
phải lấy sắt nóng để khóa chặt quan tài? Chẳng lẽ sự thật đúng như lão
bà bà nói, bọn họ thực chất chính là yêu quái, sau khi chết xác thi biến thành một dạng vô cùng nguy hiểm sao?
Chẳng ai biết được, mấy trăm năm trước, Phong Cách Lôi vì bọn họ mà
xây lên một tòa Trương gia cổ lâu hoàn toàn tối tăm để lưu giữ hài cốt,
nguyên nhân là gì, tại sao bọn họ lại có thể cùng chung nhận thức với
hoàng đế lúc đó?
Tôi nghĩ rằng trong bản vẽ Phong Cách Lôi kia, ở trung tâm tòa cổ lâu cuối cùng, sẽ đặt riêng một cỗ quan tài rất lớn, đó phải là vị trí của
tổ tiên sớm nhất Trương gia. Những năm bảy mươi thế kỷ trước, nhiệm vụ
của đội khảo cổ đầu tiên chính là nơi đó, Muộn Du Bình bọn họ sẽ thấy
được cái gì?
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ bị lòng hiếu kỳ mãnh liệt chôn
vùi, nhưng hiện giờ tôi chỉ cảm thấy nơi đó nhất định tôi không muốn
thấy, mặc cho có là thứ tốt đẹp gì.
Đêm hôm đó tôi nằm trong “tổ” treo trên vách đá, dùng dây bảo hiểm
buộc chắc chắn quanh thắt lưng túi ngủ, ngọn đèn măng sông leo lét đặt
phía trước tôi, chiếu ra một vùng sáng hình quạt, Tiểu Hoa ngủ rất sớm,
dưới chân mấy trăm thước lơ lửng có thể thấy được cả đốm lửa nho nhỏ mà
người bên dưới đốt lên, âm thanh vọng lên không trung bị gió tạt đi nghe thành những tiếng quỷ khóc, hoàn toàn không rõ ràng. Giấc ngủ nhiều
mộng mị, trước đây dù có rơi vào hoàn cảnh nào cũng không khiến tôi phải tới mức này, nhưng không bao lâu sau tôi liền lịm đi.
Thản nhiên khiến cho bản thân cảm giác được một chút sợ hãi. Trước
khi tôi gần chìm vào giấc ngủ chợt ý thức được, hình như mình đã thực sự thay đổi.