Tất cả quá trình giống y như lúc trước, chẳng qua
lần này bọn họ càng thêm mệt mỏi. Bọn họ gần như là tìm kiếm từng tấc
trên vách đường đá, theo lời của Bàn Tử nói, Muộn Du Bình dùng hai ngón
tay dài bất thường của mình sờ qua tất cả thạch bích ở đó nhưng hầu như
không có kết quả gì.
Đang lúc bọn họ cảm thấy sẽ lại phải đi ra, nhưng tình huống lần này
bỗng xảy ra biến hóa – bọn họ đã đi vào ngõ cụt. Đường hầm biến thành
ngõ cụt, trước mặt bọn họ xuất hiện một bức tường đá.
Sau ba lần lựa chọn, kết quả đạt được thực sự biến thành công cốc.
Không giải thích được, Muộn Du Bình đã cảm thấy có gì đó không ổn,
cho nên bọn họ lập tức đi trở lại, tính toán sau khi ra ngoài sẽ suy
nghĩ tiếp. Đi hơn mười thước bọn họ liền phát hiện,lần này không chỉ là
dẫm phải phân mà còn là phân chó thối.
Bọn họ nhanh chóng trở về chỗ cửa vào, chưa tới lúc đi ra ngoài bọn
họ lập tức nhận ra có gì đó không đúng, đây không phải là cái ngách bọn
họ tiến vào lúc trước, bọn họ đã đi tới một nơi xa lạ.
Trước mặt bọn họ là một huyệt động nhỏ. Dưới đáy huyệt động là đầm nước, mấp mô gập ghềnh.
Mới bắt đầu bọn họ còn cho rằng tình cờ tìm thấy vị trí của cổ lâu
rồi, cái huyệt động này chính là vị trí của tòa cổ lâu kia, đầm nước này hẳn là mấu chốt, cho nên bắt đầu nghiên cứu đầm nước. Nó cũng không
sâu, Bàn Tử lập tức liền phát hiện ra dưới đáy đầm nước yên tĩnh kia có
một lượng lớn xương cốt, còn là xương người nữa. Trong khi bọn họ đang
buồn bực đây là có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên Hoắc bà bà bắt đầu
xuất hiện phản ứng.
“Cũng may nhờ thân thể Hoắc bà bà yếu. Dọc đường chúng tôi đi qua,
chỉ cảm thấy không khí vô cùng ngột ngạt, cũng không để ý được quá
nhiều, mãi cho đến khi dưới da Hoắc bà bà chảy máu, chúng tôi mới nghĩ
tới, không khí trong động có vấn đề. Trong động kia có khí độc, có thể
do dưới đất có khoáng vật cùng một lượng khí tích tụ gây nên. Chúng tôi
đeo mặt nạ phòng độc nhưng không có tác dụng, mà nó lại có độc tính rất
mạnh, trực tiếp hấp thụ qua da.” Bàn Tử nói
“Chúng tôi lập tức lui về cửa đường hầm bên cạnh, sau đó quay trở vào bên trong đường hầm, ở đó còn có thể cầm cự được lâu một chút.”
Bây giờ tình huống đã rất rõ ràng, cơ quan trong đường hầm này chỉ
cho phép sai hai lần, chọn sai lần thứ ba, cơ quan sẽ đem mọi người vào
trong một huyệt động chứa đầy khí độc.
Nếu như sử dụng khoa học kỹ thuật hiện đại, tạo ra loại cơ quan này không khó, chỉ cần có một cái van ba chiều là được.
Tuy Muộn Du Bình xác định chắc chắn nơi này không thể có cơ quan như
vậy, nhưng hiện tượng này lại xảy ra. Cho nên, hai nhóm người cũng bắt
đầu sinh ra cảm giác không tin tưởng.
Dưới tình huống đó, Bàn Tử cùng Hoắc bà bà bắt đầu hoài nghi phán
đoán của Muộn Du Bình, còn những người khác chẳng qua là không có bất kỳ một ý kiến nào đủ sức thuyết phục.
Sau đó, Hoắc bà bà lại dùng uy tín của mình áp chế cơn khủng hoảng,
mấy giờ tiếp theo trải qua hết sức gian nan, bọn họ phải dùng tất cả đồ
đạc ngăn cửa đường hầm không để cho khí độc tràn vào.
Cùng là một con đường, đi hai lần, cửa ra lại hoàn toàn khác nhau,
điều này có chút khó mà tưởng tượng được. Loại cơ quan như vậy làm thế
nào để tạo nên đây?
Ở đây có hiện tượng nghịch lý không gian.
Tôi không khỏi nhớ lại ở Vân Đỉnh Thiên cung cũng gặp phải tình huống như vậy.
Chẳng lẽ cổ nhân đã phát minh ra cả loại kỹ thuật này?
Bọn họ chỉ có thể thử nghiệm hết lần này tới lần khác. Nhưng dường
như mỗi một lần bọn họ đều đi ra ngoài từ một cửa khác nhau. Bên trong
núi này không biết có bao nhiêu cửa ra mà có thể khiến cho bọn họ mỗi
lần đi ra ngoài đều không đồng nhất.
Đầu tiên bọn họ thảo luận khả năng có thi thai tồn tại, Bàn Tử lấy ra kim phù đem đốt một hồi, nhưng lần này hoàn toàn không có hiệu quả.
Loại cảm giác đánh không tới, đào không ra này khiến bọn họ gần như
bị suy sụp, cả đội không biết mình đang ở nơi nào, lúc ấy thậm chí còn
cảm thấy tòa Trương gia cổ lâu kia không ở không gian này mà đang ở một
không gian khác. Chẳng qua là thật không may, lối đi thông tới không
gian kia không ở trong nơi này.
Tôi nghe quá trình, cũng biết bọn người Bàn Tử cuối cùng vẫn sẽ tìm
được tòa Trương gia cổ lâu kia. Bản thân thấy vô cùng may mắn ở chỗ
chính là nhầm mật mã cũng không có hại chết bọn họ, mặc dù tôi rất muốn
biết cuối cùng làm sao Bàn Tử có thể trốn được, nhưng hiện tại tôi lại
nóng lòng muốn biết chuyện sau khi thấy được Trương gia cổ lâu nên so
với lúc bình thường còn gấp gáp hơn một chút.
“Không cần nói với tôi những chi tiết này, trực tiếp nói kết quả đi.” Tôi nói
“Cuối cùng mọi người làm sao có thể tiến vào cổ lâu?”
Bàn Tử lắc đầu: “Không phải chúng tôi, là bọn hắn, tôi chưa đi vào.
Tôi cũng như ngài, không biết bọn họ làm cách nào đi vào đó, tôi cũng
không muốn nói từ đầu, nhưng những thứ nói phía trên đều có ý nghĩa của
nó, chuyện phát sinh kế tiếp chính là mấu chốt. Tôi chỉ có thể nói cho
ngài biết lý do bọn họ đi qua mà vẫn còn sống.”
Trong một thời gian dài không có kế sách nào khả thi, cuối cùng bọn
họ dừng lại, suy nghĩ chân tướng sự việc, bắt đầu tiến hành những giả
thiết. Bàn Tử liệt kê tất cả các giả thiết của cả đoàn đưa ra.
Lần này có mấy giả thiết như sau:
Thứ nhất, trong đường hầm này tồn tại một loại cơ quan tinh xảo mà
bọn họ không cách nào hiểu được, những cơ quan này vận hành đưa đến kết
quả như hiện tại.
Thứ hai, đường hầm này quả thực vượt qua sự hạn chế về không gian và thời gian.
Thứ ba, tinh thần của bọn họ đã bị thứ gì đó chi phối rồi, thứ này
không giống thi thai nên dù đốt sừng tê giác cũng không cách nào tìm
thấy được.
Thực ra, đây là chuyện bình thường, đều là phỏng đoán một số khả năng có thể xảy ra.
Lần này, bọn họ tiến hành khảo nghiệm và loại bỏ từng cái một, sau
khi Muộn Du Bình nhiều lần khẳng định đường hầm này không thể có cơ
quan, Bàn Tử dùng phương pháp của chính anh ta – ở trên thạch bích đục
mấy lỗ nhỏ, thả vào đó một ít thuốc nổ, sau đó tiến hành nổ trong phạm
vi nhỏ.
Nằm ngoài dự liệu của Bàn Tử, tảng đá anh ta nghĩ là chắc chắn kia đã bị tạc thủng một mảng lớn, xuất hiện một cái hố sâu. Anh ta tiếp tục đi vào bên trong, muốn nhìn xem sau vách đá có thể có không gian trống hay không, nhưng nổ mấy lần, hố ngày càng sâu, trong đó lại lộ ra toàn đá.
Bàn Tử phá thử ở mấy chỗ, đều có kết quả như vậy. Cơ quan không thể
chôn ở chỗ quá sâu trong nham thạch, điều thứ nhất được nghiệm chứng là
không thể xảy ra.
Điều thứ hai, ngay từ đầu Bàn Tử đã không tin. Anh ta đối với giả
thiết có thi thai luôn canh cánh trong lòng, cho là trong đường hầm này
có đồ gì đó mê hoặc bọn họ, muốn Muộn Du Bình rắc một đường máu xem có
chút hiệu lực nào không. Muộn Du Bình lại không để ý tới Bàn Tử, lúc ấy
chỉ còn một cách
xử lí duy nhất có thể cứu bọn họ ra ngoài.
Bọn họ ở mỗi đầu đường hầm cho một người đứng, người đứng ở lối vào
nhất định sẽ không thay đổi, nhưng nếu đường ra của đường hầm di chuyển, người trong đường hầm sẽ đi trở về, sau đó một lần nữa đi vào từ lối
vào, người canh giữ ở cửa vào có thể thấy rõ đường hầm di chuyển.
Bởi vì ở hai đầu đường hầm có thể phát sinh tình huống không tưởng
tượng nổi, cho nên một trong hai người nhất định là Muộn Du Bình, mà Bàn Tử canh giữ ở vị trí cửa vào, những người khác trong tốc độ nhanh nhất
một lần nữa quay lại cửa
Sở dĩ Bàn Tử bị chọn vào vị trí cửa vào bởi vì trong đội ngũ của Hoắc bà bà, chỉ có Muộn Du Bình và Bàn Tử là vẫn còn sức lực tương đối để
duy trì được hành động. Lúc trước, Bàn Tử và Muộn Du Bình đều có nhiều
kinh nghiệm từng trải cho nên trong lúc mọi người gần như suy sụp, hai
người bọn họ đều tự làm tất cả một mình.
Lúc ấy bọn họ phân công, Muộn Du Bình đeo bao tay vào, cột chặt khe hở chỗ ống quần và tay áo, đi vào huyệt động.
Từ lúc đó, anh ta cũng không hề trở lại.
Trong bọn họ, một người đi ra ngoài xem tình hình, đi chưa được ba
phút đã chạy trở lại, nói Muộn Du Bình đã không thấy đâu nữa. Tất cả mọi người bàng hoàng, Bàn Tử cũng đi ra ngoài xem xét, xem qua hết đầm nước này tới đầm nước khác, phát hiện Muộn Du Bình quả nhiên đã biến mất.
“Chức danh mất tích chuyên nghiệp quả nhiên danh bất hư truyền.” Tôi nghĩ.
“Về sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, chúng tôi trúng độc ngày càng
nghiêm trọng, sau đó tôi lại hôn mê bất tỉnh.” Bàn Tử nói. “Chờ lúc tôi
tỉnh lại, tôi liền phát hiện tất cả mọi người đều không thấy.”
Cũng vì không biến mất như vậy nên Bàn Tử mới có thể cùng tôi nói
chuyện. Bởi vì từ lần đó đến nay, đội ngũ người đi vào đường hầm chưa có trở về. Bàn Tử vẫn đợi đến hừng sáng ngày thứ hai, mới xác định có
chuyện không ổn, chỉ đành phải hướng trong đường hầm đi tới. Lần này anh ta liền phát hiện đường hầm lại xảy ra biến hóa. Đi vào bên trong mười
mấy phút, một lần nữa Bàn Tử đi ra khỏi đường hầm, nhưng lần này anh ta
không có trở lại ngoài núi, mà là một chỗ tối tăm.
Anh bật đèn pin liền phát hiện ra mình ở một chỗ hoàn toàn khác, đầm
nước dọc theo huyệt động. Đây là một đầm nước vô cùng kì lạ, có hình
dạng hồ lô, phía dưới là nước, bên trên trống không, ở giữa có một cây
cầu đá đặt trên mặt nước thông đến phía đối diện. Bàn Tử đi tới, phát
hiện đối diện là tử lộ, mà ở đoạn giữa cầu đá, dưới mặt nước hắn thấy có thứ gì đó.
Đó là một khối bằng phẳng, không biết dùng vật liệu gì tạc nên. Bàn
Tử đưa tay xuống ấn thử vài cái, thấy vẫn còn rất chắc chắn, liền bước
xuống, lại gần mặt nước quan sát, lúc này khối bằng phẳng kia phản xạ ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Anh ta phát hiện đây là một cái gương – toàn bộ bề mặt nằm sâu dưới nước, là một mặt gương rộng hai, ba trượng.
Trong gương, Bàn Tử thấy một cái bóng khổng lồ, đó là bóng của một
tòa cổ lâu được. Phản ứng đầu tiên của Bàn Tử chính là cổ lâu được tạc
trên nóc của sơn động này, anh ta lập tức ngẩng đầu xem xét, lại phát
hiện trên đó không có gì cả. Bàn Tử vô cùng kinh ngạc, cúi đầu nhìn lại, trong gương tòa cổ lâu kia treo ngược. rõ ràng đang ở dưới chân mình.
Nếu như không có ở trên đỉnh đầu, chẳng lẽ đây không phải là mặt
gương mà là một khối thủy tinh? Cổ lâu này thực ra là chìm trong nước?
Bàn Tử kêu mấy tiếng nhưng không ai trả lời nên anh ta đành phải đi
tới bên cạnh gương, muốn nhìn một chút xem dưới nước có tòa cổ lâu hay
không. Lần này Bàn Tử lập tức biết không thể nào. Nước trong đầm rất
cạn, gương được gắn sâu dưới mặt nước, mà nước sâu không đến thắt lưng.
Anh ta cúi người lặn xuống nước, bơi một vòng, phát hiện đáy đầm nông
như vậy, đừng nói là dấu được một tòa cổ lâu, ngay cả nằm úp sấp ngẩng
đầu cũng khó.
Đây là có chuyện gì xảy ra? Bàn Tử lại bò lên trên mặt gương. Anh ta
cũng bắt đầu hoài nghi tòa cổ lâu trong gương kia thực ra chỉ là một bức tranh mà thôi.
Nếu như huyệt động lạnh lẽo quỷ dị cũng không thể làm cho bản thân
cảm thấy sợ hãi, thì thời điểm anh ta nằm xuống mặt gương cẩn thận suy
nghĩ về cổ lâu trong gương, Bàn Tử đã nhìn thấy thứ kinh ngạc khiến cả
người anh ta sởn gai ốc.
Trong gương, Bàn Tử thấy một tòa cổ lâu, mà ở trong một cái hành lang rõ ràng còn nhìn thấy đám người Muộn Du Bình cũng Hoắc bà bà bọn họ
đang ở trong đó nghỉ ngơi hồi phục. Anh ta thấy ánh sáng đen pin lóe lên trong khe hở hành lang. Điều này thực sự là quỷ dị. Trên đầu Bàn Tử mồ
hôi lạnh toát ra chảy thành dòng, còn tưởng như mình đang tồn tại ở
trong một tiểu thuyết đầy quái dị. Bàn Tử gõ mặt gương, muốn hấp dẫn lực chú ý của người trong gương, song phía dưới căn bản không phát hiện ra
sự hiện hữu của anh ta.
Nghe đến đó, tôi cũng hoàn toàn mông lung, hỏi ngược lại Bàn Tử: “Cậu đang nói, bọn họ ở trong một mặt gương?”
Bàn Tử gật đầu: “Đúng vậy, vị trí của Trương gia Cổ Lâu là ở trong
đó” Làm sao có thể như vậy chứ, tôi thầm nhủ, lại hỏi: “Cậu xác định là
nhìn thấy? Không phải là ảo giác?”
“Tam Gia, tôi đổ đấu tuy không nhiều bằng ngài, nhưng ở thành Bắc
Kinh cũng coi như nhân vật có chút tiếng tăm, là thật hay giả, tôi còn
không phân biệt được rõ sao? Chân thực trăm phần trăm, cổ lâu kia thực
là ở trong một mặt gương, tất cả bọn họ đều ở trên lầu trong gương đó.”