Bàn Tử không dám làm gì với mặt gương kia, đành
theo đường cũ trở về. Thế nhưng chuyện cũng không thuận lợi như vậy, anh ta theo đường cũ đi mất mấy giờ cũng không tìm thấy cửa ra kia.
Đường hầm vốn rất bình thường, nhưng hôm nay lại đi mãi không hết,
bất luận Bàn Tử chạy thế nào, kêu to ra sao, trước mặt anh ta vĩnh viễn là một đường hầm tối đen.
Lúc ấy Bàn Tử nảy sinh một cảm giác, đường hầm này là vật sống, nó có thể tùy ý thay đổi hình dạng để trêu đùa người ở bên trong nó, có thể
hành vi của bọn họ đã chọc giận nó, nó muốn dùng cách này khiến cho bọn
họ chết đi trong tuyệt vọng.
Chạy đến lúc sắp tuyệt vọng, bỗng nhiên Bàn Tử thấy được cứu tinh.
Bàn Tử thấy trên thạch bích của đường hầm phía trước xuất hiện hố sâu mà anh ta cho nổ lúc trước.
Anh ta nhớ vị trí của hố sâu kia, hẳn là nằm ở đầu đường hầm chỗ cửa
vào. Đường hầm đúng là đào vào trong núi, mà đoạn vách núi nham thạch
này cũng không rắn chắc.
Lúc này Bàn Tử phát huy hết sức lực, đem tất cả thuốc nổ trên người
chia làm mười phần, nhất định phải nổ ra một con đường. Anh ta đi vào
bên trong lỗ sâu khoảng sáu, bảy thước, mặc dù không nổ ra một con
đường, nhưng ở giữa nham thạch lộ ra một cái bóng.
Anh ta nhớ tới kinh nghiệm lúc bị nhốt trong động, trực tiếp cho nổ
phía bên ngoài bề mặt đá, những ảnh người bên trong kia sẽ bị đá đè
chết, sau đó đi vào trong cái ngách đá mà bọn chúng vừa hoạt động, một
đường bò đi, liên tục hướng phía bên trong bò liền mấy ngày, quả nhiên
tìm được đường ra. Nhưng Bàn Tử không nghĩ đến, đường ra nhỏ như vậy.
Anh ta chen mãi cũng không ra được, đành nằm ở chỗ đó chờ đợi. Đợi bốn
ngày, sau đó chúng tôi tới.
Tôi nghe hết lời tự thuật của Bàn Tử, cảm thấy có chút thất bại, hơn
nữa từ tận đáy lòng tôi xuất hiện một cảm giác cực đoan, vô cùng không
thoải mái. Đó là một loại lạnh lẽo, lạnh lẽo cực độ. Tôi biết rõ loại
lạnh lẽo này từ đâu sinh ra. Bàn Tử kể lại, bao gồm tất cả các chi tiết
đều làm cho tôi có một loại cảm giác đã từng trải qua.
Thực ra, không chỉ là trải qua, thậm chí là thuộc lòng.
Tất cả kinh nghiệm của Bàn Tử ở sơn động này, cùng kinh nghiệm của
chú Ba trong huyệt mộ dưới đáy biển quá giống, thực sự là giống nhau như đúc. Năm đó, chú Ba ở dưới đáy biển, cũng tiến vào tình cảnh vô cùng
quỷ dị, sau khi chú Ba ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện tất cả mọi người đều biến mất hết cả, hơn nữa chỗ chú Ba nằm cũng thay đổi. Chú Ba cũng
tự mình phát hiện ra hiện tượng kì quái, sau đó một mình thoát ra khỏi
chỗ đó.
Trong lòng tôi có chút bối rối, bởi vì tôi có để ý tới những đầu mối
không rõ ràng này, nhưng dường như có thể khẳng định – bất kể là trong
huyệt mộ dưới đáy biển, ở Vân Đỉnh Thiên cung hay ngay trong nơi này,
phong cách “bẫy rập” rất giống nhau.
Dựa theo những hiểu biết lúc trước, những kỹ thuật này gần như đều
xuất phát từ quỷ thủ thần thông Uông Tàng Hải. Năm đó, Uông Tàng Hải là
người đầu tiên tu sửa Vân Đỉnh Thiên Cung, sau đó lại tự xây dựng nên cổ mộ dưới đáy biển cho mình. Cuối cùng, kỹ thuật gần giống như vậy lại
xuất hiện tại đây.
Trong lòng tôi có rất nhiều phán đoán vụn vặt, tôi không biết Uông
Tàng Hải có phải ngọn nguồn của những kĩ thuật này không. Nếu đúng là
vậy, người này thực sự là lợi hại. Nhưng đồng thời cũng có thể thấy bản
thân ông ta là một người thợ thủ công thiên phú. Thời điểm ông ta giúp
vua Đông Hạ tu sửa Hoàng Lăng, ông ta đã học tập nhiều kết cấu thiết kế ở tòa hoàng lăng dưới lòng đất kia, sau đó đem dùng lên việc xây dựng cổ mộ dưới đáy biển.
Uông Tàng Hải không thể nào sống tới giờ được, kỹ thuật này của ông
ta đã được truyền lại cho Trương Gia Nhân hay là truyền lại cho Phong
Cách Lôi?
Nói trên phương diện địa lý, Trương Gia Nhân tương truyền là một tộc
người huyền bí tới từ vùng Đông Bắc, nơi đó rất gần với vị trí của Vân
Đỉnh Thiên Cung, mà Phong Cách Lôi lại xuất hiện ở Quảng Đông, vị trí
giáp với Tây Sa.
Có hai khả năng có thể xảy ra ở đây. Thứ nhất là vào năm đó khi Uông
Tàng Hải hoạt động ở Đông Hạ, vì có một lần chớp được cơ hội nên đã
truyền được những kỹ năng này ra bên ngoài. Một khả năng khác là những
kỹ năng này là từ thời điểm Uông Tàng Hải còn đang cho xây dựng mộ táng
dưới đáy biển truyền lại trong tay những người dân chài ở vùng duyên
hải.
Bản thân
tôi thiên về khả năng thứ nhất hơn, Trương Gia Cổ Lâu ở đây
đã sử dụng tới những kỹ thuật này cho thấy phải trong cùng một bối cảnh
thì mới có thể phù hợp được. Còn về Phong Cách Lôi, tới giờ tất cả những đầu mối mà chúng tôi có được chẳng qua chỉ là bản thiết kế của bọn họ
về Trương Gia Cổ Lâu này. Chúng tôi chỉ phát hiện ra một lượng lớn bản
vẽ công trình, cũng không có thêm được bất kỳ bản vẽ cơ quan nào khác,
điều này rất khó để nhìn rõ được vấn đề.
Nếu như không thể quay lại được thời điểm đó trước đây, thì cho dù là ai cũng không biết được những ghi chép về lịch sử này có xác thực hay
không.
Tôi lại nghĩ tới khả năng xử lý cơ quan vô cùng tốt của Muộn Du Bình, trong lòng nảy sinh đủ mọi liên tưởng kỳ quái. Bàn Tử nói tới đây, trực giác của tôi mách bảo rằng- toàn bộ cơ quan nơi này nhất định có cấu
tạo vô cùng hoành tráng. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho ngay cả Muộn
Du Bình cũng không thể giải quyết được. Cũng giống như trong phòng di
động tại mộ huyệt dưới đáy biển năm đó, Muộn Du Bình cũng không thể phát hiện ra được.
Nhưng tôi gần như có thể xác định được, với sự thông minh của Muộn Du Bình thì dù cho anh ta không cảm nhận được bộ phần ngầm đã vận hành,
cũng vẫn có thể căn cứ vào những kinh nghiệm đã trải qua trong mộ táng
đáy biển kia để phán đoán ra được đại khái tình hình.
Nhưng tại sao khi đó anh ta lại không nói gì chứ?
Muộn Du Bình hành xử luôn có mục đích, đây chính là điều quan trọng
nhất khiến tôi nghĩ rằng anh ta thậm chí hoàn toàn có thể đã đoán được
đại khái cơ chế vận động của cơ quan. Anh ta nói rằng phải đi ra ngoài
huyệt động để tìm kiếm, cũng là vì ngay khi thấy huyệt động, anh ta đã
biết cách phá giải nó thế nào.
Mà Muộn Du Bình không bao giờ thấy chết mà không cứu, anh ta nhất
định sẽ trở lại cứu tất cả mọi người, đưa bọn họ vào trong cổ lâu kia.
nhưng anh ta chỉ có không mang theo một người duy nhất là Bàn Tử, mà lại đưa Bàn Tử đến một chỗ khác. Làm vậy là có ý gì chứ?
Muộn Du Bình đưa Bàn Tử tới một nơi mà từ đó Bàn Tử có thể thấy được
chỗ anh ta, như vậy Bàn Tử sẽ biết được là bọn họ còn sống. Đó là vì
muốn Bàn Tử mang tin tức này truyền ra bên ngoài sao?
Làm gì có lý do nào như thế, Bàn Tử truyền tin này ra, chúng tôi nhất định sẽ càng thêm khẩn trương đi cứu bọn họ. nhưng nếu như vậy, Muộn Du Bình cũng sẽ đâu cần phải “nước đôi” thế , chí ít thì anh ta cũng cần
để lại một vài ký tự truyền tin.
Tôi nghĩ không ra. những tin tức này khiến tôi cảm thấy, dường như
đơn thuần chỉ muốn không để cho Bàn Tử tiến vào cổ lâu kia. Cảm giác này giống như một điềm xấu. Muộn Du Bình không để Bàn Tử tiến vào cổ lâu
chỉ có thể vì một nguyên nhân duy nhất đó là anh ta biết được con đường
này chỉ một đi không trở lại. Mà Muộn Du Bình lại là người có thân thủ
và quyết đoán như vậy, anh ta đã cho rằng một đi không trở lại, thì tình hình cơ bản là tuyệt đối không có thể xoay chuyển được.
Muộn Du Bình cho rằng bọn họ chắc chắn sẽ chết.
Nhưng còn Hoắc lão bà và những người khác đều bị đem vào bên trong,
chẳng lẽ là Muộn Du Bình nghĩ là Hoắc lão bà và thủ hạ của bà ấy phải
chết sao? Anh ta và Hoắc lão bà có nhiều chuyện cũ mà tôi không biết,
một lão bà hơn chín mươi tuổi vẫn còn tới nơi đây để lăn lộn, xem ra
trong mỗi người bọn họ đều có một vấn đề riêng lớn tới mức nhất định
phải thủ tiêu nó cho bằng được, hơn nữa cho dù phải thiệt hại bao nhiêu
mạng người cũng không quan trọng.