Tôi đi thẳng về phía phát ra ánh sáng đèn pin tới
trước ngôi nhà đó, gõ cửa vào liền phát hiện cửa không hề khóa. Một
đường đi lên trên, tất cả các cánh cửa đều được mở ra, dường như cả ngôi nhà đều là trống không vậy. Tôi đi tới cái phòng kia, đó là một cái
phòng trống rỗng không có trang trí bất kì thứ gì. Một cánh cửa sổ được
mở lớn ra, đèn pin để lại ở trên bệ cửa.
Nhìn xuyên qua cửa sổ ngay lập tức tôi nhìn thấy được sân thượng lầu
ba nhà chú Ba và nhà bếp, tôi nhìn thấy một chiếc kính viễn vọng được
gác ở bên trên cửa sổ.
Tôi nhìn thoáng qua một cái, phát hiện kính viễn vọng đang đối diện với phòng bếp nhà chú Ba.
Phía dưới đèn pin có kẹp một tờ giấy, tôi lập tức lấy ra, phát hiện
ra đó chính là một phong thư, câu đầu tiên trong thư vô cùng kì quái.
“Nhìn bốn phía một chút, chỗ ngươi đang ở, chính là một khu vực ma.”
Tôi cầm thư, nhìn nhìn bốn phía, ban đầu tôi không rõ những lời này
là có cái ý gì. Thế nhưng, nhìn một vòng tôi liền hiểu ra được, một cỗ
lạnh lẽo mạnh mẽ phả vào mặt, những cơn gió mát từ trước cửa sổ thổi vào hình như đang làm giảm đi cái không khí ấm áp trong này.
Từ cửa sổ này nhìn ra xung quanh, khắp cả khu vực này, tính cả toàn
bộ những nhà dân xung quanh, hoàn toàn không có ánh sáng đèn điện nào,
bốn phía là một mảnh tối đen.
Chỉ có nhà của chú Ba là có ánh đèn.
Tôi nhìn nhìn đồng hồ một chút, bây giờ là chín giờ tối, như bình
thường mà nói thì không thể có khả năng này được. Tôi lập tức cúi đầu
tiếp tục đọc thư.
Trong bức thư viết: Bắt đầu từ mười chín năm trước, ông nội ngươi đã
thuê hoặc mua hết tất cả những ngôi nhà quanh đây. Mỗi ngôi nhà đều có
người làm thuê định kỳ tới quét dọn, nhưng không được dùng làm gì cả.
Mười chín năm sau, những ngôi nhà quanh nhà chú Ba ngươi, gần như tất cả đều trống rỗng. Ban đêm cũng không có bất kì một ngọn đèn nào, liền sẽ
giống như một một khu vực ma.
Hết thảy những việc đó, cũng là bởi vì bên dưới mặt đất khu vực này,
có chôn dấu một bí mật vô cùng lớn, mà bí mật này cũng không phải là đã
có từ xưa rồi. Vật được dấu bên dưới kia là mấu chốt, đó là một vật phẩm còn lại sau cuộc đánh cược thật lớn.
Tôi ngừng thở, ở trong căn phòng tối đen này, tìm một góc nào đó ngồi xổm xuống, cầm đèn pin chiếu, từ từ đọc hết phong thư này.
Những thông tin trong bức thư này đều rất cần thiết và có liên hệ với rất nhiều với những thông tin trước đó, một số tin tức trong đó đã từng được nói qua rồi, nói lại ở trong này thì lại vô cùng phiền phức. Nên
tôi chỉ ghi lại một số điểm quan trọng nhất trong thư. Trong này gần như xuất hiện một vài phần, đều có liên hệ với những chuyện trước đây.
Trong lá thư này còn có nói tới, một việc hết sức rõ ràng, chính là
năm đó có một nhóm người, đem mấy chục cái hộp kì quái, đưa tới tay ông
nội tôi, ông tôi lấy nó đặt vào trong quan tài, chôn phía dưới khu vực
này tôi đang ở lúc này. Vật trong mười mấy hộp này đặc biệt quan trọng.
Mấy cái hộp này, vừa nghĩ tới là đã biết, đó chính là thứ năm đó được đội khảo cổ bị đánh tráo kia mang từ trong Trương gia cổ lâu ra. Tôi
vẫn còn nhớ rõ lão Bàn Mã đã nói, năm đó khi khảo cổ đội rời đi, đã mang đi rất nhiều cái rương
Tìm một chỗ dấu đi? Chẳng lẽ, Cẩu thật cổ thi thể kia được giấu ở chỗ này sao, đang ở bên dưới khu vực ở trước mắt tôi sao?
Thứ này quả nhiên là một vật mấu chốt, khối thi thể này quá quan
trọng, khối thi thể này xuất hiện, và chuyện tiêu diệt “nó” toàn bộ đều
có sự phụ thuộc vào nhau rất lớn.
Nội dung của bức thư không dài, tôi đem toàn bộ ghi lại bên dưới, bên trong có rất nhiều đoạn tương đối lộn xộn, thế nhưng, chỉ cần đối với
người biết được mọi chuyện, thì sau khi xem xong bức thư này, tất nhiên
sẽ hiểu được hết, đồng phát còn hiện trong thư còn bao gồm rất nhiều
thông tin.
Ngô tà:
Nhìn bốn phía một chút, chỗ ngươi đang ở, chính là một khu vực ma.
Bắt đầu từ mười chín năm trước, ông nội ngươi đã thuê hoặc mua hết
tất cả những ngôi nhà quanh đây. Mỗi ngôi nhà đều có người làm thuê định kì tới quét dọn, nhưng không được sử dụng làm gì cả. Mười chín năm sau, những ngôi nhà quanh nhà Tam thúc ngươi, gần như tất cả đều trống rỗng. Ban đêm cũng không có bất kì ngọn đèn nào, trông giống như một khu vực
ma.
Hết thảy những việc này, cũng là bởi vì bên dưới mặt đất khu vực này, có chôn dấu một bí mật vô cùng lớn, mà bí mật này cũng không phải là đã có từ xưa rồi. Chôn dấu bên dưới chính là một vật mấu chốt, là một vật
phẩm còn để lại sau một lần đánh cuộc thật lớn.
Thật lâu trước kia, có một đội trộm mộ tặc hợp thành một đoàn khảo
cổ, chuẩn bị vận chuyển đem một thi thể trong quan tài, đưa vào một cổ
mộ, ở ngay tại bên trong cổ mộ, thi thể sẽ phát sinh biến hóa không thể
nào tưởng tượng nổi. Biến hóa đó, đối với khối thi thể kia lại là việc
vô cùng quan trọng.
Nhưng trong đoàn trộm mộ tặc này có người đoán trước được sau khi đưa khối thi thể vào trong cổ mộ, sẽ phát sinh hậu quả đáng sợ gì. Có vài
người trộm mộ tặc, vì muốn ngăn cản hậu quả này, đã phản bội những người khác. Chúng giết chết đồng bọn, giả trang thành hình dáng của bọn họ,
đem cỗ thi thể kia giấu đi.
Khối thi thể này, hiện tại đang ở bên trong Quỷ Vực trước mắt ngươi
đấy, ngươi trăm ngàn không được có ý đi tìm nó. Trong khu vực này, chỉ
cần có người chạm đến bí mật trung tâm, một là trở thành một thành viên
trong chúng ta, hoặc là, sẽ bị xóa bỏ không thương tiếc gì. Cho dù ngươi là cháu trai của người lúc đầu tham gia vào cái kế hoạch này cũng sẽ
giống như vậy.
Ta nghĩ, ngươi khả năng cũng đã nhận ra rằng trong những việc ngươi
đã trải qua, có người cho dù ở trong tình huống nào đi nữa cũng không
còn cách nào khác mà tiếp tục nói dối, nhưng nhất định vẫn sẽ tiếp tục
nói dối ngươi. Hẳn là đã có người từng nói với ngươi, nói dối một phần
cũng là vì để bảo vệ một người, đây chính là nguyên nhân quan trọng
nhất.
Bởi vì trung tâm bí mật này thực sự là quá quan trọng, chúng ta không thể gánh vác thêm bất kì rủi ro nào.
Chỉ có điều, vì sao hiện tại ta viết cho ngươi phong thư này, là vì
thời gian của chúng ta đã đến rồi. Cho tới này mai, tất cả mọi thứ sẽ
tan thành mây khói.
Có lẽ ngươi sẽ hỏi là vì cái gì, ta sẽ nói, cuối cùng chúng ta cũng
đã đợi được, đợi được người lãnh đạo cuối cùng của tổ chức kia chết đi,
chúng rốt cục cũng đã hoàn toàn biến mất. Ngày mai sẽ thấy, tổ chức kia
sẽ trở thành một hạt bụi trong lịch sử vĩnh viễn không thể bị vạch trần
được, cũng sẽ không có ai biết nó đã từng tồn tại, cũng không có ai biết nó lớn mạnh nhường nào.
Đã đến lúc ngươi không cần đi suy tư ý nghĩa nữa, ta thực sự có thể
nói trắng ra cho ngươi biết: Khối thi thể này, chỉ cần qua lúc này, đối
với tất cả liền trở thành không có tác dụng gì, đây chính là ý nghĩa.
Cho tới bây giờ, khối thi thể này chính là bí mật thật lớn hơn hết, bọn
họ vẫn sợ hãi chúng ta đem khối này thi thể cùng những kế hoạch hoang
đường đằng sau mà vạch trần ra. Dựa vào khối thi thể này, cho dù ở dưới
bất kì tình huống gì bọn họ cũng không dám dùng lực lượng lớn nhất để
tiến hành truy giết chúng ta.
Thế nhưng, hiện tại chúng ta cũng không tính đem nó tiết lộ cho người đời biết. Mối đe dọa lớn nhất với chúng ta đã biến mất, như vậy, tiếp
theo chính là những chứng cứ uy hiếp này, tuy rằng có thể vẫn phải tiêu
diệt rất nhiều thứ, nhưng chúng ta cũng không định dẫn lửa thiêu thân
đâu.
Ngày mai chính là thời điểm này, ngày mai chín giờ bốn mươi lăm phút, chúng ta sẽ hủy diệt cỗ quan tài kia cùng tất cả những thứ có liên
quan, hãy rời khỏi nơi này đi.
Toàn bộ số mệnh đã hoàn toàn đến kết cục.
Ngươi không cần tiếp tục làm cái số mệnh chung kết nữa, hay làm bất
kì hy sinh và suy đoán nào nữa, sự thật ở ngay tại nơi này. Ngươi phải
cảm ơn thế hệ trước vì đã bảo vệ ngươi mà làm tất cả mọi chuyện. Những
giấu diếm, lừa gạt, dự tính, đều là để cho mọi chuyện cuối cùng có thể
đến thể hệ của ngươi mà kết thúc hết. Bởi vì, thực sự vốn là có thể
ngươi sẽ phải nối tiếp con đừờng của chúng ta, tiếp tục đối đầu với vận
mệnh. Thế nhưng, lúc này cuối cùng cũng không cần nữa.
Ta nghĩ chắc hẳn là ngươi rất muốn biết, ta rốt cuộc là ai? Thật lâu
trước đây ta hay dùng một phương pháp quyết tuyệt nhất để ẩn giấu thân
phận của mình, chỉ có ông nội và chú Ba ngươi biết sự tồn tại của ta.
Sau
hai mươi năm, đến nay ta rốt cục cũng có thể rời đi, hy vọng cuộc
đời sau này của ta, có thể quên đi hết thảy mọi thứ.
Cho nên ta ngoại lệ tha cho ngươi một con đường sống, cũng vì giữa
chúng ta có quan hệ không hề tầm thường. Nhưng mà, đây là lần duy nhất
ta do dự này, sẽ không phát sinh lần thứ hai nữa đâu.
Ông nội ngươi và cha ta, lúc ấy đối với tất cả mọi chuyện hai người
họ đã sớm nảy sinh ý muốn rút lui, thế nhưng con đường đi của bọn họ lại không giống nhau — ông nội ngươi vẫn là muốn chờ đợi, hy vọng thời
gian trôi qua, mà đem tất cả xóa sạch đi. Mà cha ta lại biết, chỉ cần
chuyện kia vẫn có thế tồn tại, thì số mệnh của tất cả chúng ta cũng sẽ
không đến được kết cục.
Cho nên, cha ta liền bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Chúng ta
đánh tráo đội khảo cổ kia, đem quan tài giấu đi. Nhưng mà, trong lúc
chúng ta chạy trốn thì, lại gặp phải vòng vây tiêu diệt rất lớn ở Hàng
Châu, trong lúc cùng đường, chúng ta chỉ có thể xin ông nội ngươi giúp
đỡ.
Ông nội ngươi đã cho chúng ta một sự trợ giúp lớn hơn hết thảy. Mà
những năm tháng sau này, Ngô Tam Tỉnh cũng đã giúp chúng ta rất nhiều.
Tuy rằng Ngô gia các ngươi ngay từ đầu không có tham gia vào kế hoạch
này, thế nhưng nếu không có các ngươi, cái kế hoạch này không có khả
năng kiên trì nổi trong những năm tháng đáng sợ đó. Đây cũng là một
nguyên nhân khác mà ta hạ thủ lưu tình với ngươi.
Ngô tà, ta nghe Ngô Tam Tỉnh đã rất nhiều lần đề cập qua về chuyện
của ngươi. Thời điểm ta nhìn thấy ngươi thực sự rất kinh ngạc, ngươi làm sao lại rơi vào sâu như vậy. May mắn, ngươi lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của ta, cũng rất may mắn, ngươi đơn thuần tin vào những lời nói dối của Tam thúc ngươi.
Lần đầu tiên khi chú Ba ngươi mang ngươi đi vào cổ mộ, hẳn là muốn
chuẩn bị cho đến khi chính hắn đã không còn sức lực gánh vác được nữa,
sẽ do ai đến thay thế vị trí của hắn — hắn đã lựa chọn ngươi.
Có lẽ ngươi không biết, toàn bộ những kĩ năng ngươi theo học từ nhỏ
đến giờ, kể cả nét chữ của ngươi, còn có chú Ba của ngươi kể cho ngươi
nghe những câu chuyện cũ, có ẩn chứa bí mật gì. Tất cả những bản chữ mẫu ngươi dùng để luyện chữ, toàn bộ đều là đến từ nét chữ của một người
tên là Tề Vũ. Từ nhỏ ngươi và chú Ba ngươi đã từng nói qua rất nhiều cố
sự, bên trong có rất nhiều lần ám chỉ tên của người này. Tất cả những
chuyện này đều nằm trong kế hoạch, làm cho mọi người hiểu lầm, ngươi
chính là Tề Vũ. Ngươi không biết, bắt đầu từ khi ngươi lần đầu đi thám
hiểm Thất Tinh Lỗ Vương cung, sự xuất hiện của ngươi, khiến cho vô số
người âm thầm điều tra chuyện này nghĩ không ra.
Bọn họ vốn không biết ngươi là ai, cũng không biết thân phận thật sự
của ngươi. Bọn họ điều tra bút ký của ngươi thì sẽ phát hiện, ngươi thực sự có khả năng chính là Tề Vũ đã mất tích năm đó. Ngươi là một màn
sương mù thật lớn, giúp chúng ta tiêu hao rất nhiều tinh lực của kẻ
địch.
Sau ngươi lại bắt đầu điều tra, vô cùng may mắn là ngươi chỉ phát
hiện một chút dấu vết để lại thôi, cũng không có suy nghĩ thấu đáo. Thế
nhưng khẳng định là ngươi cũng rất đau đầu chứ, chắc hẳn ngươi không
phải chỉ nghi ngờ thân phận thật của mình có một lần thôi.
Ta biết ngươi còn rất nhiều chuyện không hiểu được, nhưng, không nên
để cho người khác biết được, và ta cũng sẽ không để cho người khác biết
được.
Ngươi không cần tiếp tục tổn thương chính mình nữa, bởi vì tất cả
không có ý nghĩa gì, không ai sẽ vì của sự an nguy của ngươi mà tiết lộ
bí mật này. So với bí mật này thì, ngươi rất bé nhỏ không có gì đáng kể
cả. Viết xong phong thư này, thật sự thì bản thân ta đã không còn ý
nghĩa gì, tất cả đều không thể thay đổi được.
Sau khi ta kết thúc mọi thứ, ta sẽ tìm một thời cơ thích hợp, đem hết thảy chuyện này nói cho ngươi biết. Ngươi cũng không nên có ý định đi
tìm cỗ quan tài kia, lột cái mặt nạ buồn cười của ngươi ra đi, về lại
chính nhà của ngươi, quên hết tất cả đi, đợi cho đến khi ta đem chân
tướng kia gửi cho ngươi đi……….
===================
Tôi nhìn nhìn đồng hồ, cách chín giờ bốn mươi lăm phút ngày hôm sau
gần mười hai giờ đồng hồ, xem ra, bây giờ người này khẳng định là đang ở trong Quỷ Vực rồi.
Sau khi đọc xong, tôi dựa lên vách tường suy nghĩ. Trong lá thư này
viết vô cùng ngắn gọn, thế nhưng, nó là một phong thư duy nhất chân thật đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng hết cho tôi biết. Tôi đọc xong liền
hiểu ra được những chuyện nói trong thư đều là thật sự, hơn nữa tôi luôn luôn cảm thấy người viết lá thư này hình như có quan hệ đặc biệt với
mình. Lời văn trong bức thư này vô cùng ổn định, hiển nhiên khi viết lá
thư này, trái tim người này không có bất kì thay đổi nào, nhất định là
một người cực kì bình tĩnh, bình tĩnh đến mức, cho dù ngày mai hết thảy
số mạng có kết thúc, hắn cũng không sẽ có bất kì thay đổi gì.
Ở nơi này, tôi có thể nhìn đến lầu ba nhà chú. Nếu thực sự đúng như
trong thư nói như vậy thì, vào lúc này, nếu tôi là hắn, nhất định là
đứng ngồi không yên, vô cùng lo lắng thấp thỏm. Mà hắn lại có thể ngồi
đây theo dõi tôi, thậm chí còn bình tĩnh mà viết xong phong thư này.
Hôm nay tôi phải làm gì đây?
Nếu là như trong tiểu thuyết thì, lúc này chắc hẳn là tôi sẽ quyết
chí tự cường, mãi cho đến chín giờ bốn mươi lăm phút ngày hôm sau mới
thôi, tôi vẫn còn rất nhiều thời gian mà đi qua đi lại, có thể đi xuống
giếng kiểm tra ống nước ngầm kiểm tra, vừa đi xuống hầm ngầm lục lọi.
Nhưng mà tôi thực sự không cử động được, gần như những mệt mỏi trong vài năm gần đây đồng loạt dâng lên.
Hắn nói rồi sẽ cho tôi đáp án, vậy thì tôi cứ chờ đợi đáp án này đi,
tôi hiện tại cái gì cũng không muốn làm, ít nhất vẫn còn một đường hy
vọng. Cho dù từ nay về sau không có bất kì gợi ý nào nữa, tôi vẫn còn có thể chờ đợi, đợi cho đến khi chính mình đối với chuyện này hoàn toàn
không còn hứng thú gì nữa mới thôi.
Tôi tựa vào góc tường, cầm lá thư này, vẫn là chờ đợi, tựa hồ giữa
đường mà ngủ quên hai lần vậy. Năm giờ sáng, trời vừa tờ mờ sáng, tôi
mệt mỏi không kiềm được, rút cục thì ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi còi
xe cảnh sát đánh thức tôi.
Tôi đi lên, nhìn nhìn đồng hồ, hơn mười giờ. Tôi chạy nhanh ra khỏi
cái phòng trống kia, leo lên trên tầng cao nhất, nhìn ra xa chung quanh, liền nhìn thấy trong khu vực này, có hơn mười chỗ bốc cháy, đang bốc
lên khói đen nồng nặc.
Xe cứu hỏa nỗ lực tiến vào, nhưng mà tất cả ngã tư đường đều bị những kiến trúc không đúng trật tự chặn lại thật sự không thể vào được. Tôi
ngồi ở trên nóc nhà nhìn xuống dưới, châm thuốc hút, lẳng lặng nhìn thấy tất cả.
(Kết thúc phần thượng rồi….)