Xe dừng ở dưới chân núi Lăng Sơn, Thư Nhã xuống xe, từ cốp xe ở phía sau lấy ra một chiếc gậy leo núi cùng mũ che nắng." Tỷ tỷ, ở trên ngọn núi này có đạo quan thật à ? Đệ không thấy ngọn núi rách nát này hiển thị ở trên bản đồ." Thư Tử Ninh đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, nhìn ngọn núi trước mặt biểu hiện vẻ ghét bỏ.Thư Nhã đáp: "Ta đi lên trước, ngươi cứ ở đây mà buồn bực một mình đi.""Thật sự muốn leo lên ngọn núi này à ? Ngọn núi này cũng không phải thấp, leo lên không phải mệt chết ? Không biết mẹ rốt cuộc nghĩ gì nữa ?""Đừng có mà nói nhảm, ngươi chờ ở đây, ta đi lên trước.""Aizz, A Nhã !! Chờ ta một chút." Quách Húc từ trên xe bước xuống, từ từ đi tới, nói: "Ta và ngươi cùng nhau đi lên."Thư Nhã nhìn trên người hắn mặc một bộ trang phục leo núi, ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì, quay người hướng trên núi đi lên.Quách Húc nhìn về phía Thư Tử Ninh dựng thẳng ngón tay cái, sau đó đi theo phía sau Thư Nhã."Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, vả lại dù có giúp nữa, ngươi cũng không đuổi kịp được tỷ tỷ của ta.""Cũng để cho ngươi im lặng một chút, theo đuổi ai không theo, lại cứ bắt buộc phải theo đuổi tỷ tỷ của ta, cứ thích làm chó chạy theo như vậy sao?"Thư Tử Ninh thấp giọng nói thầm, dựa vào đầu xe đốt một điếu thuốc lá.Nhìn ngọn núi trước mặt, vừa nghĩ tới lát nữa chính bản thân mình cũng phải trèo lên, liền không nhịn được mắng:"Đám đạo sĩ này đầu óc đúng là có bệnh, tại sao cứ phải xây dựng đạo quan ở trên núi, nếu xi măng mà chịu được các ngươi dày vò, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn lên trời xây a?"Hút xong một điếu thuốc, đợi thêm nửa giờ thì có mấy chiếc xe chạy tới.Thư Tử Ninh nhanh chóng ăn viên kẹo cao su, mới tiến lên nghênh đón."Mẹ, mẹ đã đến rồi, mẹ xem ngọn núi cao như vậy, hay chúng ta đừng leo lên nữa được không ?""Nếu ngươi không muốn lên thì ở dưới chân núi chờ đi."Người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản, nhưng khí trường rất lớn, nàng mang mắt kính, nhìn lên hướng đỉnh núi, nói với đám người đi theo đằng sau: "Đi thôi, lên núi."Những người này đều do chồng của nàng bố trí, sợ lúc nàng leo núi gặp phải mãnh thú độc trùng."Con ngoài miệng chỉ nói một chút như thế thôi, chứ con thích nhất là vận động, mẹ cứ để cho con giúp người cầm túi xách."Thư Tử Ninh giống như làm sai vặt, đem túi xách ở trên tay mẹ cầm lấy, người phụ nữ lắc đầu cười.Đám người đi hơn một giờ, mặt Thư Tử Ninh vốn đã trắng, lúc này vì mệt mỏi mà mặt càng trắng bệch hơn.Nhìn qua người phụ nữ, mặt không đỏ hơi thở không hề gấp gáp."Ngọn núi rách nát này.
.
.
con mẹ nó là ai suy nghĩ sẽ đến đây dâng hương a?" Thư Tử Ninh mắng.Người phụ nữ trừng mắt liếc hắn một cái, Thư Tử Ninh nhanh chóng ngậm miệng, một câu mắng chửi này đều tính cả bọn hắn vào a.Ngay lúc đó,ở phía sau lưng bọn họ bỗng nhiên vang lên thanh âm của một người nam nhân."Tiểu Nhị, cố gắng lên, sắp đến nơi rồi, nếu như ngươi leo lên được đến đỉnh núi, lúc trở về cha sẽ mua vé xem idol ca nhạc mà ngươi thích cho ngươi .""Không được, cha ơi, con thật không đi nổi nữa!""Hãy nghĩ về idol của ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cơ hội như vậy sao? Leo lên đi, cha cho ngươi chụp ảnh chung cùng với idol mà ngươi thích!""Thật?""Thật, cha của ngươi có tiền, chút chuyện nhỏ này không đáng vào đâu."Thư Tử Ninh quay đầu lại nhìn phía sau, thấy một nhà ba người từ phía sau đang leo lên theo.Đi ở đằng trước là một tiểu cô nương khoảng mười mấy tuổi, đang đi rất nhanh, cơ hồ dùng toàn bộ khí lực cả tay lẫn chân, chỉ trong chốc lát liền đuổi kịp bọn họ.Lúc đi ngang qua, cô nàng nhìn Thư Tử Ninh một cái, trong miệng thì thầm một câu: "Ta cho là chỉ một mình ta bị lừa gạt, nguyên lai còn có tên đần độn khác nữa a."Thư Tử Ninh: ".
.
."Ba người này, chính là gia đình của Trương Quân.Trương Quân nhìn thấy ở phía trước có người, cũng có chút ngoài ý muốn.Hắn là người hay nói, vừa nhìn con gái, vừa bắt chuyện với đám người đi trước."Các ngươi cũng đi lên đạo quan à ?"Người phụ nữ mỉm cười: "Đúng vậy.""Ta nói với các ngươi, vị đạo trưởng của đạo quan này thật sự rất lợi hại, các ngươi có việc thì đi tìm hắn, chắc chắn không sai đâu.""Há, đúng rồi, ta tên là Trương Quân, không biết phải xưng hô với ngươi như thế nào?"Người phụ nữ đáp: "Ta tên là Thư Niệm Huân, đây là con trai của ta, Thư Tử Ninh."Ánh mắt của Trương Quân hơi nghi hoặc một chút, nhưng dù