"Tiểu đạo sĩ, tuy đạo quan này không lớn nhưng dã tâm của ngươi lại không hề nhỏ a.""Tử Tiêu Cung? Đạo quan nho nhỏ cũng dám dùng ba chữ kia để đặt tên?"Quách Húc đứng ở dưới bậc thang, giễu cợt nói.Trần Dương căn bản không để ý tới hắn, thứ người như vậy ngươi càng phản ứng với hắn, hắn lại càng thêm hăng hái."Đạo trưởng, xin lỗi." Thư Nhã áy náy, nhỏ giọng nói.Hảo cảm của nàng đối với Quách Húc càng ngày càng thấp.Biểu hiện tự cho là đúng, chỉ càng khiến cho người khác thêm chán ghét."Không có gì đáng ngại, thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, bần đạo cũng từng tiếp xúc với nhiều người như vậy."Thư Nhã cười cười, tính khí của tiểu đạo sĩ này thật là tốt.Quách Húc thấy lời nói của mình không được đáp lại, hừ nhẹ một tiếng, cùng đi theo vào đại điện.Sau khi nhìn thấy tượng Thổ Địa đặt ở phía trên bàn thờ, hắn cười nói."Tiểu đạo sĩ, đây chính là tượng thần mà đạo quan của ngươi cung phụng sao?"Trần Dương đứng ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: " Ừ."Quách Húc chỉ vào tượng gỗ nói: "Ngươi cũng đã biết Tử Tiêu Cung là cái gì? Đó là đạo trường của Hồng Quân đạo tổ, ngươi lại dùng để cung phụng một vị thần Thổ Địa nho nhỏ? Ta dâng hương cho hắn, hắn dám nhận không? Tiểu đạo sĩ ngươi đúng là không có chút hiểu biết gì cả, bất quá vận khí của ngươi lại không tệ, gặp được ta.""Để ta chỉ dạy cho ngươi."Quách Húc nói: "Tên Tử Tiêu Cung quá lớn, ngươi hoặc là đem bảng hiệu đổi cái khác đi, hoặc là bỏ tượng gỗ này đi.
Thần vị của thần Thổ Địa quá nhỏ, không chịu nổi ba chữ Tử Tiêu Cung này, ngươi biết chưa?""Quách Húc!" Thư Nhã sầm mặt, nói: "Ngươi làm trò đủ chưa?"Quách Húc ra vẻ vô tội, giang hai tay ra: "A Nhã, ta nói không có sai a, ta là đang góp ý với tên tiểu đạo sĩ này.
Chính ngươi nhìn tượng thần Thổ Địa kia một chút, chính là từ một khối gỗ mục điêu khắc mà ra, hắn đối với thần tiên của đạo gia cũng không hề tôn trọng.""Không tôn trọng thần tiên thì coi như thôi đi, còn không tôn trọng chúng ta.
Chúng ta từ xa chạy tới, lại vừa lái xe lại vừa leo núi, khổ cực như vậy là vì cái gì?""Không phải là vì thắp hương xin quẻ sao? Nhưng mà thần Thổ Địa này có thể giúp được điều gì? Chẳng lẽ yêu cầu hắn chờ sau khi ta chết, tìm một miếng đất để chôn cho ta à ?""Quách Húc!" Thư Nhã tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.Quách Húc giơ hai tay lên: "Được rồi.
.
.
được rồi, ta không nói, không nói thì không được sao.
Ta chính là có lòng tốt, sợ ngươi bị tiểu đạo sĩ này lừa gạt.
Hơn nữa ngươi xem ở trong đạo quan này, trừ tên tiểu đạo sĩ này ra, làm gì có người khác?""Còn trẻ như vậy, có thể biết được cái gì là đạo? Ta xem hắn là muốn lừa gạt người khác.
Đúng rồi, A Nhã !! Ngươi nghĩ như thế nào lại đi đến nơi này? Ta nhớ ra lúc trước a di đều là đi Thanh Phong quan dâng hương mà."Thư Nhã không thèm để ý đến hắn nữa, đi tới trước thùng công đức, lấy ra xấp tiền đã chuẩn bị từ trước, bỏ vào.Trần Dương liếc mắt một cái, một xấp kia ít nhất cũng có mấy chục nghìn.Thật là hào phóng.Trần Dương lấy hương đưa tới, Thư Nhã khom người nhận lấy, dùng ngọn nến ở trên bàn đốt lên, quỳ xuống trên bồ đoàn, bái tam bái.Sau đó đứng lên, đem hương cắm vào trong lư hương.Trần Dương hỏi:"Thí chủ xin quẻ sao?"Thư Nhã gật đầu một cái, Trần Dương lấy ra ống trúc đưa cho nàng.Thư Nhã không vội xin quẻ, mà đầu tiên nhắm hai mắt lại, trong lòng cầu khấn trong chốc lát.Sau đó, mới nhẹ nhàng lung lay ba cái, lại không có tăm trúc rơi ra.Vì vậy nàng từ trong ống lấy ra một cây tăm trúc.Nhìn lướt qua, chân mày của Thư Nhã nhíu lên một chút."Mời đạo trưởng thay ta giải quẻ này." Thư Nhã cầm tăm trúc đưa lên.Trần Dương nhận lấy tăm trúc, chân mày cũng hơi nhíu lại, hết thảy các thứ này đều bị Quách Húc thu vào ở trong mắt, cười lạnh một tiếng, nói: "A Nhã, ngươi thật sự tin cái này? Ha ha, không cần tiểu đạo sĩ mở miệng, ta đều biết hắn muốn nói gì.
Nhất định là hạ hạ ký, sau đó bảo ngươi tiếp tục bỏ tiền.""Quách Húc, xin ngươi im miệng!" Hàm dưỡng của Thư Nhã cực tốt, dù là như thế, giờ phút này tâm tình của nàng cũng khó có thể dằn lại.Nàng biết khuyết điểm công tử ca ở trên người của Quách Húc rất nặng, cho nên chưa bao giờ cân nhắc chuyện làm người yêu với hắn.Chỉ là không nghĩ đến, khuyết điểm lại nặng đến mức như vậy.Ngay cả chuyện cơ bản nhất, là nhìn mặt mà nói chuyện cũng không biết."A Nhã, ta là muốn