Chương 173: Ta coi ngươi là nam nhân được hay không?
Edit : Luna Huang
“Được cái gì mà được chứ?” ‘Ẻo lả’ vung tay áo hất ra, lại đưa tay ra nói, “Lấy kim phiếu ra!”
Phụ nhân nhíu mày, nói đùa cái gì vậy, có tiền đi nữa cũng không chơi kiểu này, sắc mặt rốt cục trầm xuống, giọng nói mang theo chút cảnh cáo, “Công tử, đừng náo nữa!”
“Ngươi. . .” Đồ ẻo lả tức giận muốn bộc phát, bỗng nhiên quay người lại, chìa tay ra với hai hán tử trung niên nói, “Đưa kim phiếu cho ta!”
Một người thì trầm mặc để đối phó, một người thì bình tĩnh nói: “Công tử, trên người chúng ta không có mang nhiều tiền như vậy.”
“Các ngươi . . .” Hai hàm răng trắng đều xinh đẹp của ẻo lả nghiến chặt, quay đầu lại tiếp xúc với ánh mắt cười như có như không của Ngưu Hữu Đạo, dưới cái nhìn của nàng, nó tràn đầy trào phúng, phảng phất như đang nói, đã không có tiền còn lớn giọng cái gì chứ?
Mà lại nhìn người ta xuất thủ xem, cái gì cũng không cần, ném ra một đống kim phiếu chỉ vì mua cái thanh tịnh mà thôi, lập tức phân cao thấp.
Hồi tưởng lại lời mình nói hồi nãy, mặt ẻo lả đỏ lên, có cảm giác như là tự rước lấy nhục, xấu hổ giận dữ không chịu nổi, nhưng cũng không thể làm gì được ba người đi theo cùng.
Ẻo lả bỗng hướng về Ngưu Hữu Đạo hét lên: “Bản công tử không mang trên người nhiều tiền mặt như vậy, cho thiếu trước được không? Hôm nào nhất định trả lại cho ngươi!” Câu nói này ngay cả chính nàng cũng chột dạ, người ta vốn chẳng quen biết ngươi, thậm chí ngươi là ai cũng không biết, nói thiếu một số tiền lớn như vậy chẳng phải là nói bừa.
Không có cách, lỡ nói huênh hoang quá, không thu lại được, chỉ đành hi vọng đối phương cự tuyệt, để mình dễ bề tìm đường lui.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Lấy bút mực giấy nghiên cho hắn viết xuống phiếu nợ đi!”
Lôi Tông Khang lập tức đi tìm dịch trưởng mượn bút mực giấy nghiên.
Phụ nhân kia nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Vị bằng hữu này, công tử chúng ta còn trẻ tuổi không hiểu chuyện . . .” Nói đến đây, nhìn lại thấy tuổi tác của đối phương tựa hồ cũng không chênh lệch lắm với công tử nhà mình, dùng từ ‘còn trẻ tuổi’ tựa hồ có chút không nói nổi, bất quá vẫn tiếp tục nói, “Có chỗ nào đắc tội cũng mong tha thứ cho, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng làm quá phận!”
Trong lòng nàng hiểu rõ, vị công tử nhà mình chịu không nổi kích thích này, thực sự sẽ viết phiếu nợ, vì một miếng ăn mà thiếu nợ 100 vạn kim tệ, không phải làm bừa thì là gì, quay đầu, mấy tùy tùng bọn hắn trở về nhà, không đảm đương tốt trách nhiệm trông nom cũng khó mà giao nộp, xem bộ dạng người ta cũng không giống như là người sợ ngươi quỵt nợ a.
Đồ ẻo lả tức thì quay sang nàng quát: “Ai không hiểu chuyện hả?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói rồi, chúng ta không phải là tạp dịch, từ lúc mới gặp thì chính vị công tử này của các ngươi mới hùng hổ dọa người, ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều tự biết. Nghe ý tứ trong lời nói này của ngươi, ngược lại thành chúng ta là đang cố ý gây chuyện đúng không? Tốt thôi, tùy các ngươi, đến tột cùng là muốn thế nào, các ngươi tự đưa ra biện pháp xử lý, ta tiếp lấy là được!”
Phụ nhân đưa tay ra nhấn xuống đầu vai ẻo lả, thi pháp áp chế không cho nàng động đậy, chỉ có thể giương mắt nhìn, miễn cho nàng lại tiếp tục quấy rối, rồi hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Mọi người không oán không cừu, liền dừng lại ở đây đi, thế nào?”
Lúc này Lôi Tông Khang đem bút mực giấy nghiên đưa tới, Ngưu Hữu Đạo lại phất phất tay, ra hiệu đem trả lại, không cần nữa.
Lôi Tông Khang im lặng, đành phải đem đi trả lại.
Ngưu Hữu Đạo: “Vị đại tỷ này nói chuyện còn coi như là biết phân rõ phải trái, ta cũng không phải là người không nói đạo lý, tốt, việc này coi như xong! Ta vẫn là câu nói kia, đi là đường, gặp nhau là bằng hữu, ta mời khách!”
Hất cái cằm về phía đống kim phiếu ở trên bàn, nói “Đừng để những thứ phàm tục này làm người ta buồn nôn, dọn dẹp chút đi.”
Lại nghiêng đầu qua nói: “Nếu vị công tử này chê chúng ta bẩn, vậy thì đi làm thêm một nồi nữa, nhớ khách khách khí khí mang qua cho người ta đó.”
“Vâng!”
Hắc Mẫu Đơn tiến lên đem đống kim phiếu cất vào, Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lưỡng thì quay trở lại phòng bếp.
Thấy mọi chuyện đã qua, phụ nhân trừng mắt lên, nhìn chằm chằm ‘đồ ẻo lả’ vẫn đang còn muốn giãy dụa, có vẻ như muốn nghiêm khắc cảnh cáo lần nữa, sau đó mới buông lỏng ‘ẻo lả’ ra, chắp tay với Ngưu Hữu Đạo nói: “Vậy cho ta cảm ơn trước.”
Ai ngờ ẻo lã lại dậm chân phang cho một câu, “Các ngươi muốn ăn thì cứ việc ăn, ta mới không thèm ăn mấy thứ rẻ rách này!” Dứt lời phất tay áo bỏ đi, vừa đi vừa thở phì phò, tự hồ như bị ủy khuất lắm lắm.
Phụ nhân im lặng, người muốn ăn chính là ngươi, người ta đồng ý, ngươi lại không ăn? Làm cái quỷ gì vậy!
Nàng quay qua Ngưu Hữu Đạo cười khổ, bất quá bớt được một đứa quấy rối, cũng dễ nói chuyện hơn nhiều, “Không cần phiền phức làm thêm một nồi như vậy đâu, một chậu thịt này của các ngươi hình như cũng vừa mới đem lên đúng không, nếu như không phiền, chúng ta cùng ngồi chung luôn được không?”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, quay mặt qua phân phó: “Thu dọn một chút.”
Hắc Mẫu Đơn và Đoàn Hổ lập tức dọn dẹp mấy cái bát đũa của bọn hắn xuống, lau sơ qua, rồi ra đứng sau lưng Ngưu Hữu Đạo, nhường chỗ cho mấy người.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời ngồi, “Thịt kho tàu, mời nếm thử!”
Phụ nhân cũng ra hiệu hai vị hán tử trung niên cầm chén đũa của mình tới, ba người đều cùng ngồi xuống, cũng không khách sáo, vừa nãy đã kiểm tra thịt này không có việc gì rồi, ba người lần lượt đưa đũa ra gắp thịt nếm thử.
“Quả nhiên là mỹ vị hiếm thấy.” Một hán tử trung niên mở miệng khen, vị còn lại cũng gật đầu tán thành.
Ngưu Hữu Đạo cũng đi theo gắp mấy đũa.
Nếm thử vài miếng xong, phụ nhân hỏi: “Không biết tôn tính đại danh của công tử, là người phương nào?”
Có thể chủ động cùng ngồi chung một bàn, chính là muốn tìm hiểusâu cạn của bên này a.
Ngưu Hữu Đạo: “Lý Tứ, không có gốc gác, tán tu du lịch tứ phương mà thôi.”
“Tán tu?” Phụ nhân nhìn thủ hạ sau lưng hắn, lại nghĩ tới hắn mới nãy tiện tay lại ném ra đống tiền, bèn cười nói: “Nhìn Lý công tử cũng không giống như tán tu bình thường ha!”
Ngưu Hữu Đạo hài hước nói: “Vị công tử nhà các ngươi nhìn cũng không giống nam nhân lắm ha.”
Phụ nhân than vắn thở dài nói: “Tiểu thư bị trong nhà nuông chiều sinh hư, chẳng biết thế sự, trong nhà cho nàng đi ra ngoài để thấy chút sự đời, chúng ta thì đi kè theo bên cạnh. Tiểu thư thích quậy phá, không hiểu chuyện, công tử không cần để ở trong lòng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chính bởi vì ta nhìn ra nàng là nữ nhân, nếu không hôm nay sợ là đã không quá dễ chịu.” Ngụ ý là ta đây không thèm so đo với nữ nhân.
Phụ nhân mỉm cười, hỏi: “Không biết công tử có tu vi gì?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Không tính là gì, Trúc Cơ kỳ mà thôi, còn ba vị?”
Ba người nhìn nhau, nhìn hắn còn trẻ như vậy, tu vi đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ rồi? Cảm giác người này càng thêm không đơn giản.
Phụ nhân nói: “Lúc chúng ta còn ở độ tuổi như công tử, thì còn đang ngập lặn ở Luyện Khí kỳ a, hiện tai xem như là cố lếch được lên tới Kim Đan kỳ đi.”
Đều là Kim Đan kỳ ư? Mấy người Hắc Mẫu Đơn âm thầm kinh hãi, cũng không biết cái nữ nhân giả nam nhân đó đến tột cùng có lai lịch gì, cư nhiên có tới ba Kim Đan kỳ đi hầu theo bên cạnh du ngoạn.
Mấy người phát hiện vừa rồi Đạo gia