Chương 174: Một lời đã định
Edit : Luna Huang
Nửa đêm, có thể cảm giác được bão tuyết đã ngừng, hoàn toàn yên ắng.
Ngày kế tiếp, bình minh tươi đẹp, ánh nắng trải dài chiếu sáng cánh đồng tuyết mênh mông lấp lánh.
Xốc màn cửa lên, cả nhóm bước ra khỏi dịch quán, hơi lạnh bên ngoài phả vào người.
Ngưu Hữu Đạo khoác một bộ áo choàng nhung đen, chống kiếm đứng trên bậc thềm, dáng đứng thẳng tắp, mắt nhìn bốn phía.
Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lưỡng từ hai bên bước ra, chạy đi lấy ngựa.
Trong dịch trạm, dịch tốt đang còn xúc tuyết loạt xoạt, dọn sạch đường đi.
Trên nóc nhà, cũng có người đang dọn tuyết đọng, nếu không có khả năng sẽ đè sập mất nhà, tuyết đọng rơi xuống chất thành từng đống dưới mái hiên.
“Chó ngoan không cản đường!”
Mấy người ngày hôm qua cũng đi ra khỏi dịch quán, cô nàng ẻo lả kia mở miệng nói ra một câu không mấy hay ho.
“Công tử!” Bùi nương tử kéo nàng lại.
Nhìn lại thấy Ngưu Hữu Đạo đã bước ra nhường đường, còn đưa tay ra mời, “Hạo cô nương đi thong thả.”
Cô nàng ẻo lả lập tức nhe răng trợn mắt, “Mắt ngươi mù à, ai là cô nương?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Ta coi ngươi là nam nhân được hay không ?”
“Phốc. . .” Ở bên cạnh Hắc Mẫu Đơn phì cười, trong ‘cuộc gặp cởi mở’ hôm qua, dường như Đạo gia cũng có nói với nàng một câu như vậy.
“Ngươi. . .” Cô nàng ẻo lả còn chưa kịp bạo phát, Bùi nương tử liền đã đẩy nàng đi ra trước, trực tiếp đẩy nàng loạng choạng chạy xuống bậc tam cấp.
“Lý công tử có đức độ.” Bùi nương tử chắp tay chào rồi đi qua.
Lưu Phong Hải, Sài Phi bước ngang qua bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, cũng chắp tay chào.
Ngưu Hữu Đạo cũng gật đầu chào đáp lại từng người.
Ngựa được dắt tới, mấy người Ngưu Hữu Đạo bước xuống bậc thềm đi tới, hất áo choàng trở mình lên ngựa, cả nhóm xông ra dịch trạm, lên đường cái, chạy men theo con đường mòn mà ai đó đã đi qua.
“Công tử!” Đằng sau có tiếng Bùi nương tử kêu réo.
Mấy người Ngưu Hữu Đạo ngoảnh đầu nhìn lại.
Cô nàng ẻo lả đang phóng ngựa chạy băng băng tới, nhanh chóng vượt qua bên này, ngay lúc lướt qua, còn quay sang hất cái cằm lên khiêu khích bên này.
Nàng không muốn đi theo ở phía sau đám Ngưu Hữu Đạo.
Mấy người Bùi nương tử lần lượt lướt qua, đuổi theo ‘ẻo lả’ kia.
Đoạn đường sau đó, dường như hai nhóm trước sau đều cùng đi chung một hướng, luôn luôn có thể nhìn thấy lẫn nhau.
Mấy người phía trước tựa hồ cũng đã nhận ra, Bùi nương tử tách ra khỏi đội ngũ, dừng lại, chờ đám người Ngưu Hữu Đạo tiến tới, rồi thúc ngựa cùng đồng hành, cười hỏi, “Lý công tử, công tử đây là muốn đi đâu a?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn ra, có khả năng nàng nghi ngờ bọn hắn cố ý đi theo, bèn cười trả lời: “Đi Băng Tuyết các tham quan.”
Bùi nương tử ‘à’ một tiếng, “Thì ra là chung đường.”
Ngưu Hữu Đạo: “Các ngươi cũng đi Băng Tuyết các sao?”
Bùi nương tử nhìn về phía trước một chút, bĩu môi hất về phía đó, “Lần đầu tiên tiểu thư ra ngoài du ngoạn, có nghe kể về Băng Tuyết các rồi, nhưng chưa thấy qua, đặc biệt nhớ thương, nhất định phải đến xem mới chịu.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, hỏi: “Nếu là chung đường, vậy thì cùng đồng hành luôn không? Các ngươi đều là cao thủ, chúng ta cũng được dựa hơi chút, còn được chăm sóc nữa.”
Bùi nương tử cười khanh khách nói: “Hôm qua Lý công tử đã mở tiệc chiêu đãi, ta ngược lại thật muốn đáp trả nhân tình này, bất quá ta cũng không có biện pháp nào chặn miệng tiểu thư lại được mãi, chỉ cần Lý công tử chịu được, ta không có ý kiến.”
Biết nàng chỉ ẻo lả kia ăn nói điêu ngoa, Ngưu Hữu Đạo sảng khoái cười to: “Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để lo, coi như không nghe thấy là được.”
Dọc đường đầy băng tuyết, bắt gặp một đội xe trên đường, bắt chuyện với người đánh xe chở cỏ khô, hỏi ra mới biết là nó được vận chuyển đến cho dịch trạm ở phía trước.
Tối hôm đó, cả nhóm lại vào một cái dịch trạm nghỉ chân.
Đây là một cái dịch trạm cuối cùng trên tuyến đường đi tới Băng Tuyết các, lại đi về phía trước thì không có đường, đều là núi tuyết, ngựa cũng không thể đi tới, phải để lại.
Sau khi vào ở, Bùi nương tử lại đi tới gõ cửa gian phòng Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo mời vào phòng ngồi, Bùi nương tử đi vào nhưng cũng không có ngồi, chỉ đứng giải thích, “Tiểu thư nhà ta, nàng ấy, bản tính cũng không xấu, ngang ngược nhưng cũng rất mềm lòng, có gì thì xin Lý công tử cũng không cần để ở trong lòng.”
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái, “Đại tỷ đến đây chỉ để giải thích cái này thôi sao?”
Bùi nương tử do dự một chút, cười khổ nói: “Biết nói thế nào nhỉ, ta có thể nhìn ra, trong lòng tiểu thư còn đang giận dỗi, nhưng lại không chịu nói ra, sợ bị mất mặt, bất quá cũng rất dễ dỗ dành nàng . . . Nếu món ‘thịt kho tàu’ kia là ‘độc môn bí phương’ (công thức bí mật), ta lấy nó thì cũng không tốt, cho nên có thể làm phiền Lý công tử lại làm thêm một phần nữa được không, ta đem đi cho nàng, hồi sau ta liền nói là do ta làm, không thôi chẳng biết nàng ấy sẽ còn giận đến bao giờ.”
Ngưu Hữu Đạo đã hiểu ý nàng, cười ha ha nói: “Đã làm khó cho đại tỷ rồi, dễ nói, chờ lát nữa làm xong ta sẽ đi thông báo cho đại tỷ.”
Bùi nương tử chắp tay nói: “Lời khách sáo ta sẽ không nói, ngày khác nếu Lý công tử có cơ hội tới kinh thành Tề quốc, cố ý hỏi thăm tự nhiên có thể tìm được ta, đến lúc đó lại cho ta tỏ lòng mến khách của chủ nhà!”
Lời này của đối phương coi như là đã tiết lộ ra một chút lai lịch, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lóe lên, thử thăm dò một câu, “Đại tỷ quen biết Tả An Niên sao?”
“Lý công tử là đang nói về sứ thần đi sứ Triệu quốc Tả An Niên, Tả đại nhân?” Bùi nương tử buột miệng hỏi lại, chính nàng cũng sửng sốt một chút.
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.
Bùi nương tử trừng mắt nhìn, “Nghe nói qua, không quen biết.”
Ngưu Hữu Đạo cười, “Đại tỷ chờ một lát, ta sai người đi làm.”
Bông tuyết đầy trời, ẻo lả nằm nhoài trên cửa sổ ngắm bầu trời đêm ngây ngẩn mất hồn, trong phòng Nguyệt Điệp bay bay, ánh sáng nhu hòa chợp tắt chợp sáng.
Có tiếng gõ cửa, sau đó Bùi nương tử đẩy cửa đi vào, trên tay bưng một cái tô lớn, còn có một bầu rượu.
Để đồ xuống bàn xong, hô: “Công tử, có đồ ăn ngon, tới nếm thử nè.”
“Có thể có cái gì ngon chứ. . .” Ẻo lả lầm bầm, bất quá rất nhanh cánh mũi đã giật giật, ngoái đầu lại, thấy được cái tô đặt ở trên bàn bốc hơi nóng, đứng thẳng dậy đi tới gần nhìn thử, lập tức quay đầu khinh thường: “Ta mới không thèm ăn đồ bọn hắn làm, trừ phi bọn hắn đi cầu ta ăn còn tạm được!”
Bùi nương tử dở khóc dở cười, nghĩ thầm, người ta có thể làm cho ngươi ăn là đã không tệ rồi, ngươi còn muốn người ta đi cầu ngươi ăn? Người có thể tiện tay ném ra nhiều tiền có hèn mạt như vậy sao? Thở dài nói: “Công tử, cái này là do ta hỏi bọn hắn bí pháp nấu nướng, đích thân ta xuống bếp, muốn cho ngươi nếm thử một