Chương 175: Ngươi thật thông minh
Edit : Luna Huang
Đang lướt trên không trung, còn chưa tới hẻm núi, thì ngửi được mùi lưu huỳnh, Ngưu Hữu Đạo liền biết được nguyên nhân vì sao trong hẻm núi không có băng tuyết.
Cả nhóm từ trên trời hạ xuống, trực tiếp đáp xuống lối vào hẻm núi, không khí ấm áp lùa vào mặt, hoàn toàn khác biệt với khí hậu rét lạnh của thế giới băng tuyết bên ngoài.
Băng tuyết bị tan chảy hình thành một con sống uốn lượn giữa hẻm núi, có không ít người lui tới trong hẻm, cũng có không ít người đang chú ý bọn hắn, làm cho người khác chú ý là bởi vì, trên đầu mấy người Ngưu Hữu Đạo có đội nón da của dịch tốt, toàn bộ khuôn mặt thật bị che đi.
Hai bên vách hẻm núi, có từng cái từng cái bậc thang to lớn dẫn lên cao, từng tòa động phủ có cửa ra vào được điêu khắc theo nhiều kiểu dáng khác nhau, phải nói đây là cửa hàng các môn phái mới đúng, có rất nhiều rất nhiều.
Về phần cách thức tồn tại của cửa hàng, cũng giống như ở thành Trích Tinh vậy.
Thỉnh thoảng mấy người Bùi nương tử nhìn nhìn bọn Ngưu Hữu Đạo, đội cái mũ này ở phía bên ngoài để chắn gió tuyết còn nói được, đến chỗ này còn đội nữa, khiến cho mấy người bọn hắn có chút liên tưởng.
Hai nhóm người không nói đi đâu, lại cùng đi về một hướng, cuối hẻm núi chính là khách sạn Thải Hồng(Cầu Vồng), cái tên này đoán chừng là đến từ cái cầu vòng ở trên hẻm núi đi, nghe nói chỉ cần có ánh nắng, cái cầu vồng kia sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Khách sạn ở cuối hẻm núi trông giống như một bức tường cực lớn chắn ngang, nhìn chẳng có một chút thẩm mĩ gì cả, phía trên chỉ có cái mái vòm hình cung giống như làm cho có.
Mặt tiền khách sạn bên dưới cũng tạo thành hình cung giống vậy, có một dòng nước do tuyết tan chảy ngang, trên dòng nước đích xác có một cái cầu hình vòm, là lối tiến vào cửa đại sảnh khách sạn.
Hai phía đầu cầu, có một số người tụ tập ngóng trông, khiến cho mấy người Hắc Mẫu Đơn thấy hết sức cảm khái, bọn hắn cũng đã từng đứng ngóng như vậy, hy vọng đổi đời, bỗng nhiên nhảy ra khỏi đó, nhớ lại, trong lòng có đủ loại cảm giác, không khỏi nhìn về phía trước, nhìn người dẫn dắt bọn hắn thoát ra khỏi đó.
Đi tới cửa khách sạn, Ngưu Hữu Đạo mở tai nón ra, tháo nón đội trên đầu xuống, mấy người Hắc Mẫu Đơn cũng tháo xuống theo.
Mấy cái nón bay ra ngoài, rơi xuống dưới cầu, theo dòng nước trôi đi.
Tiến vào khách sạn, tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo có thói quen đi đến chỗ nào cũng quan sát tình huống chung quanh trước, nên khẽ giật mình, thấy được một người không thể nào ngờ tới.
Mấy người cùng tiến vào gặp hắn đột nhiên ngừng lại, cũng ngừng theo nhìn lại.
Ngụy Đa đang ngồi một bên đại sảnh khách sạn, cũng ngẩn người, từ từ đứng dậy, bộ dáng muốn đi tới nhưng lại không dám, cung kính hành lễ: “Chưởng. . .”
“Cút!” Ngưu Hữu Đạo không khách khí chặn ngang lời hắn tính nói.
Ngụy Đa lúng túng, muốn nói lại thôi, bị Ngưu Hữu Đạo trừng mắt một cái, cuối cùng cúi đầu bước đi, tăng tốc, chạy nhanh ra ngoài khách sạn.
Đám Bùi nương tử, đám Hắc Mẫu Đơn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hiểu chút gì hết.
Ngưu Hữu Đạo không có quan tâm đến Ngụy Đa, cùng bọn Bùi nương tử đi tới quầy khách sạn.
Hắn căn bản không biết Ngụy Đa tới cùng ai, nếu không tất nhiên sẽ không làm như vậy.
“Chư vị, thật ngại quá, khách sạn đã đầy khách rồi.” Chưởng quỹ đứng phía sau quầy liên tục ôm quyền cáo lỗi, “Nếu chư vị nguyện ý, không ngại ngồi ở bên kia chờ một lát, có trà thơm miễn phí, ngồi chờ một lúc nhìn xem có khách nhân nào trả phòng hay không.”
Bùi nương tử hỏi: “Có chắc là sẽ có người trả phòng sao?”
Chưởng quỹ cười nói: “Hẳn là sẽ có, mỗi ngày đều có người vào người ra, nhưng về thời gian thì không biết chắc.”
“Công tử, vậy chúng ta qua chờ một chút đi.” Bùi nương tử nói với ẻo lả, ẻo lả chu chu cái mỏ, vểnh môi lên, có chút không tình nguyện, nhưng cũng không dám nói gì.
Ngưu Hữu Đạo biết tình cảnh của mình, cần một nơi an toàn, tự nhiên là cũng muốn chờ đợi.
Cả đám đi tới một bên đại sảnh ngồi xuống, có tiểu nhị nhanh chóng tới dâng trà.
Nương nương khang bỗng nhiên nói một câu, “Một lúc nữa có phòng, ta muốn vào ở trước !” Lúc nói còn liếc liếc Ngưu Hữu Đạo.
Lời này vừa thốt ra, cả đám ngẩn người, phát hiện cái này cũng đúng là vấn đề, không thể có nhiều người cùng đồng thời trả phòng a?
Đối với mấy người Bùi nương tử mà nói, nếu có phòng hẳn là cho ‘công tử’ ở trước, nhưng với bọn Ngưu Hữu Đạo, dù sao cũng không phải cùng một phe với bọn hắn, không cần thiết phải nhường cho bên này.
Bùi nương tử nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, hơi có chút áy náy nói: “Lý công tử, ngươi xem việc này có thể thương lượng một chút được hay không?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy ẻo lả quăng tới ánh mắt ngang ngược khiêu khích, bèn trêu chọc nói: “Công tử, không bằng chúng ta lại đánh cược tiếp đi?”
Ẻo lả trợn mắt nói: “Đánh cược cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chúng ta liền cược là nếu khách sạn có phòng trống, thì khách sạn sẽ mời ai vào ở trước, tiền đặt cược vẫn như cũ là 100 vạn kim tệ, đương nhiên, ngươi có thể viết phiếu nợ!”
Mấy người Bùi nương tử im lặng, lại là phiếu nợ, đây không phải cố ý kích thích người ta a.
Ẻo lả có vẻ như sắp phát điên, lại xách 100 vạn phiếu nợ, làm như nhất định nàng sẽ thua không bằng, “Chả lẽ lại sợ ngươi, cược thì cược!”
Ngưu Hữu Đạo lập tức quay qua phân phó Hắc Mẫu Đơn, “Đi tới quầy đưa tiền trước cho . . .”
Vèo! Còn chưa nói hết, một thân ảnh lóe lên, ẻo lả đã nhanh chóng vọt ra, chạy đến trước quầy, hét lên: “Chưởng quỹ, ta giao tiền phòng trước, có khách trả phòng thì cho chúng ta trước tiên!”
“. . . . . .”
Đám Bùi nương tử, đám Ngưu Hữu Đạo, cùng trợn mắt há hốc mồm, phát hiện tốc độ phản ứng của nữ nhân này thật là nhanh a!
Ngưu Hữu Đạo ngoắt Hắc Mẫu Đơn ra một bên, kề sát tai thấp giọng thì thầm: “Ngươi cũng đi qua đó đăng ký trước, các ngươi thì dùng tên thật, còn ta thì dùng tên lúc ở khách sạn Yêu Nguyệt, Hiên Viên Đạo!”
Hắc Mẫu Đơn ngơ ngác một chút, bất quá vẫn quay người đi tới quầy bên kia làm theo.
Nhìn thấy bên này thì thầm to nhỏ, Bùi nương tử đột nhiên cảm giác có chút không ổn, dù sao đi nữa cũng cảm thấy công tử nhà mình không được già dặn như vị Lý công tử này, cảm giác công tử nhà mình rất không có khả năng thắng nổi vị này.
Mà ẻo lả đã mang theo vài phần lanh lợi hoạt bát, chắp tay sau mông vênh váo đắc ý trở về, lúc nhìn tới Ngưu Hữu Đạo, ngước cái cằm lên cao cao.
“Hiên Viên Đạo? Không biết vị nào là Hiên Viên Đạo?”
Trước quầy, Hắc Mẫu Đơn trả tiền trước, đang còn báo tên đăng ký với tiểu nhị, chưởng quỹ đang ngồi ở phía sau quầy vừa nghe ba chữ ‘Hiên Viên Đạo’, lông mày giật giật, đứng dậy, hướng về Hắc Mẫu Đơn chắp tay hỏi thăm.
Hắc Mẫu Đơn khẽ giật mình, chợt trong lòng dở khóc dở cười, một chớp mắt này, nàng biết Đạo gia đánh cược đã có mười phần chắc chín phần thắng, 100 vạn kim tệ a! Người này cùng so với người làm sao lại khác biệt lớn như vậy, Đạo