Chương 194: Liệt tửu ( Rượu mạnh)
Edit : Luna Huang
“Thơm quá, mùi gì thế?”
Vách đá hẻm núi, người lui tới bên ngoài cửa hàng Thiên Ngọc môn, ngửi được mùi thơm kỳ lạ thoảng thoảng, bèn ‘ngó’ vào bên trong dò xét.
Trong cửa hàng, người Thiên Ngọc môn cũng đi truy tìm chỗ phát ra mùi hương, chỉ bất quá là ngay cả chưởng môn Bành Hựu Tại cũng bị chặn lại.
“Bành chưởng môn, xin lỗi, hiện tại vẫn chưa tới thời điểm.” Viên Cương đứng chặn lại lối đi thông vào bên trong, bọn Đoàn Hổ đứng phía sau lại có chút chột dạ, ở trên địa bàn người ta lại đi cản chưởng môn người ta a. . .
Trần Đình Tú quát mắng: “Làm càn, chẳng nhẽ để các ngươi tùy ý làm xằng làm bậy sao?”
Viên Cương không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm Bành Hựu Tại hỏi: “Chẳng lẽ Bành chưởng môn muốn đem số tiền sắp tới tay ‘nện’ mất sao?”
Nghe được lời đó, Bành Hựu Tại chỉ có thể ráng nhịn lòng hiếu kỳ xuống, tiếp tục nhẫn nại chờ. . . . . .
Bên trong ‘khu vực cấm’, Ngưu Hữu Đạo đưa tay bẻ cong dụng cụ chưng cất bằng đồng thau, trực tiếp dùng tay nắn ép thành một đống ném qua một bên, nồi bếp các loại dụng cụ cũng hủy đi.
Đem tất cả công cụ ‘hủy thi diệt tích’ xong, lúc này mới đi ra khỏi phòng, phất tay gọi Ngô Tam Lưỡng đang đứng canh giữ ở hành lang tới, “Đi ra ngoài một chuyến, mời chương môn ba phái Phí Trường Lưu kia đến.”
“Vâng!” Ngô Tam Lưỡng bước nhanh rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đi ra khỏi ‘khu vực cấm’, rất nhanh kinh động đến mấy người Bành Hựu Tại, lúc Bành Hựu Tại tìm đến, ngay lúc Ngưu Hữu Đạo đang chuẩn bị ấm trà cho hắn ở trong phòng.
Lần này thì Viên Cương không có cản hắn, Bành Hựu Tại đi thẳng vào, gặp mặt liền hất đầu hỏi: “Mùi gì lạ lạ lùng lùng nhỉ, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Trong cửa hàng bị mùi hương kia xông vào mũi có chút bức bối, mở toang cửa sổ cho gió lùa vào mới đỡ được chút.
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy mỉm cười nói: “Tự nhiên là làm thứ để giữ tròn lời hứa.”
Bành Hựu Tại hỏi: “Nó đâu rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Bành chưởng môn chớ vội, chờ mấy người Phí Trường Lưu tới, tự nhiên sẽ lấy ra. Ý . . . Tại nhà ngươi, không cần ta mời ngươi uống trà chứ?”
Bành Hựu Tại liền ngồi xuống một bên chờ đợi, hai mắt thỉnh thoảng dò xét Ngưu Hữu Đạo, nếu không phải liên lụy đến Băng Tuyết các, làm gì có cái chuyện này chứ.
Sau khi dò xét một hồi cũng không biết hắn làm cái trò gì liền dừng lại, thêm cửa mở cho thông gió, mùi hương trong cửa hàng đã dần dần không còn, dần dần tản đi hết.
Chờ thêm một hồi, Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu lần lượt đi vào, đứng trong phòng khách chờ đó.
Sau khi được thông báo, Ngưu Hữu Đạo lần nữa đứng dậy, đưa tay ra mời Bành Hựu Tại cùng đi gặp khách, lúc ra cửa, nói với Viên Cương: “Đem mấy cái bình kia mang ra đi.”
Bên này vừa ra tới phòng khách, mấy người Phí Trường Lưu đứng lên, chắp tay chào Bành Hựu Tại.
Song phương đang ngồi nói vài câu khách sáo, Viên Cương bưng một cái khay ra, trên khay có năm vò rượu không lớn lắm, Ngưu Hữu Đạo chỉ, “Đưa cho mấy vị chưởng môn một người một bình đi.”
Viên Cương bưng khay đi tới trước mặt mấy vị chưởng môn một lượt, trở lại, đặt vò còn lại xuống trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Mấy người Bành Hựu Tại bưng vò rượu lên lật qua lật lại nhìn xem, trên miệng vò rượu mới được dán giấy, trong lúc nhất thời cũng không biết là gì.
“Chẳng lẽ đây là rượu?” Thấy là dùng vò rượu đựng, Bành Hựu Tại thử hỏi một câu.
“Bành chưởng môn quả nhiên là tuệ nhãn, liếc mắt liền nhìn ra, bất quá đoán chừng Bành chưởng môn còn chưa được uống qua rượu này bao giờ.” Ngưu Hữu Đạo cầm vò rượu trước mặt lên, quay sang nói với một tên đệ tử Thiên Ngọc môn: “Làm phiền lấy năm cái chén rượu tới đây.”
Đệ tử kia nhìn về phía chưởng môn, Bành Hựu Tại phất tay một cái, ra hiệu làm theo, quay đầu lại nhìn chằm chằm vò rượu trên tay, lật qua lật lại tra xét.
Chỉ chốc lát sau chén rượu được đưa tới, bày ra trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo bóc giấy dán miệng vò, đổ rượu mát lạnh ra chén, một cỗ hương thơm bắt đầu phiêu đãng trong phòng, rất khác so với mùi hương xông vào mũi trước đó.
“Thơm quá!” Hít sâu một hơi xong Hạ Hoa mở miệng khen, đi tới xem xét trước tiên.
Mấy vị chưởng môn cũng nhịn không được, đều vây quanh, muốn nhìn một chút xem đến tột cùng là rượu gì mà thơm đến thế.
Ngưu Hữu Đạo rót rượu ra xong đưa tay mời, “Liệt tửu tại hạ mới cất, chư vị không ngại mời nếm thử.”
Mấy vị chưởng môn đều cầm một chén lên nhìn xem, sau khi nhìn qua, Bành Hựu Tại nhịn không được thắc mắc, ” Vì sao rượu này trong suốt như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, đây đều là rượu mạnh hắn ủ xong đem đi chưng cất, tự nhiên là trong suốt, bèn vừa cười vừa giải thích: “Bình thường rượu các ngươi uống có quá nhiều tạp chất, đều là rượu đục, rượu này của ta không có tạp chất, tự nhiên là trong suốt. Chư vị, mời dùng!”
Vừa nghe được lời giải thích này, đám Hắc Mẫu Đơn đứng ở một bên có chút ngứa ngáy, muốn nếm thử mùi vị, mắt mấy trưởng lão các phái cùng đi kia cũng sáng lên.
Duy chỉ độc có Viên Cương thì nhếch mép cười khẩy, Đạo gia lại đang khi dễ một đám người không kiến thức đây.
“Chưởng môn khoan đã.” Trần Đình Tú thấy Bành Hựu Tại tính nâng chén rượu lên thử, vội lên tiếng ngăn cản, rồi lấy 1 cái bình sứ nhỏ ra, muốn thử độc.
Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, “Đừng làm hỏng mất hương vị thuần khiết của rượu, ta hạ độc ở đây, làm sao chạy được?” Dứt lời cầm chén rượu của mình lên, ngửa đầu lên nốc một phát cạn sạch, rượu vào miệng tới cổ họng rồi từ từ xuống bụng, ‘hà’ một tiếng thở ra một ngụm hơi rượu, trong mắt có chút tư vị hoài niệm.
Thấy thế, Bành Hựu Tại phất tay với Trần Đình Tú, cũng nâng chén lên nốc một phát cạn sạch.
Nhưng mà rượu vừa vào miệng, hai mắt lập tức trừng lên một cái, hai quai hàm cắn chặt.
“Chưởng môn, làm sao vậy?” Trần Đình Tú giật mình, vội hỏi.
Bành Hựu Tại đưa tay lên rồi dừng lại, có vẻ như không muốn cho hắn quấy rầy, từ từ cảm nhận rượu đi vào cổ họng, chỉ cảm thấy một luồng nóng ấm trôi thẳng vào bụng, vừa vào trong bụng lập tức giống như có một đám lửa thiêu đốt, mà trong miệng còn đọng đầy hương vị, mùi vị rượu mạnh lượn lờ hun đầy trong miệng, dư vị chân chính là làm cho người ta thỏa mãn vô cùng, trừng mắt lớn tiếng khen, “Rượu ngon! Quả nhiên là liệt tửu!”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, người bên này toàn uống rượu lên men xong trực tiếp để cả bã, khác biệt hoàn toàn với rượu hắn chưng cất ra, mùi vị tự nhiên cũng có khác biệt lớn.
Đám Phí Trường Lưu nghe vậy cũng lập tức nâng chén uống cạn, kết quả rượu vừa vào miệng, từng tên không phải trừng mắt thì chính là nhíu mày.
Hạ Hoa phải che che miệng lại, gian nan nuốt xuống.
“Hà! Quả nhiên là rượu ngon.” Há miệng ‘hà’ một hơi xong Phí Trường Lưu khen một câu.
“Uống rượu này xong, lại uống rượu trước kia, sợ là không có mùi vị gì.” Trịnh Cửu Tiêu chẹp chẹp miệng thở dài.
Hạ Hoa từ từ bỏ tay che miệng xuống, lắc đầu nói: “Rượu này quá mạnh, quá nồng, ta uống không quen.”
“Đây mới gọi là rượu chứ!” Bành Hựu Tại cười ha ha nói, đưa tay ra tính nắm lấy vò rượu kia rót tiếp, có rượu vào cái là hào sảng tuôn trào, quả nhiên phù hợp với dáng người của hắn.
Ngưu Hữu Đạo lại đưa tay ra đè lại vò rượu, “Bành chưởng môn, rượu này thế nhưng là mắc vô cùng, ngươi có biết hay không, vừa rồi ngươi uống một hớp mất bao nhiêu tiền không?”
Bành Hựu Tại hỏi: “Bao nhiêu?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn ra chung quanh, “Có phải cũng nên cho người không có liên quan lui xuống rồi hay không? Rượu nha, có