Chương 195: Ta muốn đầu Tống Cửu Minh
Edit : Luna Huang
Điều kiện thứ nhất liền khiến cho Bành Hựu Tại có hơi chút khó xử, nhưng mà cái khó xử này không phải là khiến Thiên Ngọc môn khó xử, mà là khiến bản thân hắn, người chưởng môn này khó xử, Phượng Lăng Ba là con rể hắn a! Tước đoạt hết quyền lực của con rể, hắn làm sao đi đối diện với nữ nhi đây?
Điều thứ hai hắn cũng cần phải suy tính lại một chút, từ bỏ chiếm lấy tiền tài từ hai quận cũng không phải là không thể được, mấu chốt là cần cân nhắc xem sẽ tổn thất bao nhiêu lợi nhuận, để tìm đường kiếm tiền mới bổ sung, việc liên can tới toàn bộ lợi ích của người Thiên Ngọc môn trên dưới, hắn không thể lỗ mãng một lời liền đáp ứng được, vạn nhất có ảnh hưởng gì đó, hắn người chưởng môn này cũng phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình, đương gia cũng không phải là dễ làm như thế, trên trên dưới dưới toàn bộ người còn phải ăn nữa.
Về phần điều thứ ba, lúc Thương Triều Tông tiến đánh quận Thanh Sơn, đệ tử của bọn hắn cũng bị hi sinh không ít, còn có binh mã lương thực từ quận Quảng Nghĩa bên kia chuyển tới nữa, bọn hắn cũng không phải ‘ngồi không hưởng lộc’, cũng phải bỏ ra đại giới mới khiến quận Thanh Sơn trở thành ‘thịt’ trong miệng Thiên Ngọc môn, hiện tại hơi chút liền bắt Thiên Ngọc môn phun ra một nửa, về mặt tình cảm, e rằng trong môn sẽ có đệ tử khó mà tiếp nhận, thật muốn đáp ứng chuyện đó cũng phải đi thống nhất ý kiến mới được
Nhưng là cũng không tiện cự tuyệt, điều kiện và nguyên nhân của người ta nêu ra là bổ trợ cho nhau, người ta nói cũng hoàn toàn có đạo lý.
Điều thứ nhất, như quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn cùng tranh đoạt quyền chủ đạo mà nói, một khi phát sinh chiến sự đích xác sẽ gây ra bất lợi, nếu như chiếm được Nam Châu rồi, Phượng Lăng Ba có thể đạt được chỗ tốt cũng đích thực là ngon hơn so với hiện tại ở quận Quảng Nghĩa, ở điểm này, chính hắn cũng sẽ không để cho nữ nhi hiền tế của hắn bị thiệt thòi, chính hắn tự nhiên sẽ thao tác.
Điều thứ hai, từ bỏ chiếm lấy tiền tài của hai quận, để bách tính nghỉ ngơi dưỡng sức, mở rộng nguồn chiêu mộ binh lính, thì lại càng không có sai, muốn đánh Nam Châu, nhất định phải có nguồn chiêu mộ binh lính, nếu đến địa bàn người khác chiêu mộ binh lính, người ta cũng sẽ không đồng ý.
Điều thứ ba, khi phát sinh chiến sự, Thiên Ngọc môn đích xác là không có đủ sức một mình gánh vác hết tất cả áp lực, cần phải có người chia sẻ, không có khả năng chỗ tốt thì ngươi hưởng hết, còn người ta lại chia sẽ áp lực giúp ngươi không công, nhất định phải nhường ra lợi ích.
Đủ các loại nguyên nhân, hắn một lời đáp ứng ngay cũng không tốt, hay một lời cự tuyệt liền cũng không tiện.
Chẳng những là hắn, mấy trưởng lão bên cạnh hắn cũng rơi vào trầm tư.
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa và Trịnh Cửu Tiêu cũng đang suy nghĩ.
Tình huống bấy giờ, tình cảnh của ba phái xác thực quá lúng túng, Tống Cửu Minh vừa ngã, tân Đình úy vừa lên đảm nhiệm, đang từng bước đem người ba phái đá ra khỏi hệ phái Đình úy hàng loạt, tài lộ chủ yếu của ba phái đang bị chặt đứt từ bên trong, nhu cầu cấp bách hiện tại là tìm kiếm đường ra mới.
Mà ba phái lại một mực phụ thuộc vào quyền thế, còn chưa có chân chính nắm giữ địa bàn lần nào, thật sự có thể cầm được địa bàn thuộc về môn phái của mình mà nói, việc này đối với ba phái có ý nghĩa rất là trọng đại, ai mà không có quá trình từ nhỏ đến lớn chứ. Mặc dù địa bàn không lớn lắm, mấu chốt là viễn cảnh tiếp đằng sau, một phần ba địa bàn Nam Châu!
Có thể nói đi thì nói lại, viễn cảnh tuy tươi đẹp, thế nhưng có thể thực hiện được hay không còn chưa chắc chắn, coi như Thiên Ngọc môn đồng ý điều kiện đầu tiên này, một nửa địa bàn quận Thanh Sơn phân cho ba nhà bọn hắn chia, đích thật là hơi nhỏ chút, hiện tại còn không biết cái điều kiện bắt Thiên Ngọc môn từ bỏ chiếm lấy tiền tài trên địa bàn, có hay không cũng áp luôn trên đầu bọn hắn.
Nhìn ý tứ của Ngưu Hữu Đạo, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, sợ là không tránh khỏi rồi, nhưng nếu không cho bọn hắn chiếm lấy tiền tài, ba phái bọn hắn rất khó cung cấp đủ chi tiêu cho đệ tử.
Mọi người đều đang suy nghĩ lợi ích cho nhà mình.
Bành Hựu Tại chợt lên tiếng hỏi, “Ngưu Hữu Đạo, phương pháp cất rượu này của ngươi là từ đâu ra?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ cười, việc này cho dù đối phương không hỏi, hắn cũng muốn nhắc đến, nếu đã hỏi thì càng tốt: “Không cần quản từ đâu tới, tóm lại chỉ cần biết một điều, người cho phương pháp này là người Thiên Ngọc môn ngươi không chọc nổi, nếu không ta cũng không dám trốn trong nhà người lấy ra để tự tìm họa sát thân, Bành chưởng môn không có động ý niệm gì xấu xa trong đầu chứ hả? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có nghĩ nhiều, không có nắm chắc ta cũng không dám đi làm việc này. Ta mà xảy ra chuyện, lập tức sẽ toát ra một đống người ủ chế rượu này, thứ ai ai cũng biết làm, coi như muốn bán cũng không được bao nhiêu tiền đâu.”
Bành Hựu Tại đang buồn bực chuyện này, tên này gan lớn có đủ, giờ nghe được lời ấy, lại thử thăm dò tiếp: “Là Băng Tuyết các đưa cho ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo cười giả tạo nói: “Không biết, trong mộng có người chỉ cho biết.”
Hắn cố ý tạo ra sự mập mờ, đám người này trái lại càng tỏ ra hoài nghi là của Băng Tuyết các, nếu không vì sao có con đường kiếm tiền này, lại không sớm lấy ra, để sau khi ngươi tới Băng Tuyết các rồi mới đột nhiên có là sao?
Đều có chút ‘kìm lòng không nổi’ mà nghĩ lệch đi.
“Như vậy đi, cho ta cân nhắc một ngày, qua ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.” Bành Hựu Tại thở dài một hơi, phát hiện lần này tới, thật sự là đụng tới chuyện chính sự rồi.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu, “Được!”
Bành Hựu Tại lại quay sang ba người Phí Trường Lưu, hỏi: “Ba vị, ba vò rượu kia tạm thời cho ta mượn trước được không?”
Đường đường là chưởng môn Thiên Ngọc môn mở miệng xin, chút mặt mũi này há có thể không cho, ba người Phí Trường Lưu tự nhiên là đồng ý.
Lúc đám người giải tán, Trịnh Cửu Tiêu bước nhanh đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu lão đệ, có thể ‘mượn một bước’ nói chuyện hay không?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, nhìn thấy Phí Trường Lưu với Hạ Hoa cũng cùng đi theo sau lưng hắn, bèn gật đầu, đưa tay ra mời: “Chư vị mời đi theo ta.”
Người ba môn phái liền đi theo hắn.
Trong phòng khách, Bành Hựu Tại chắp một cái tay ra sau lưng, liếc nhìn đám Ngưu Hữu Đạo đi vào trong, rồi quay lại nhìn về phía mấy vò rượu, phất tay ra hiệu cho Trần Đình Tú, nói: “Bảo Ngô Không đem mấy vò rượu này đi bán thử, cố gắng nâng giá lên thật cao, trước tiên thử xem giá cả thị trường thế nào.”
Trần Đình Tú hiểu ý của hắn, đây mới là điểm mấu chốt liên quan đến việc thực hiện một loạt quyết định đằng sau, bèn khẽ gật đầu, cấp tốc đi làm theo.
Đám người Ngưu Hữu Đạo tạm thời mượn một cái phòng khách nhỏ trong Thiên Ngọc môn, một đám ghé vào túm tụm lại một chỗ.
“Lão đệ, ngươi có thể làm chủ chuyện ở quận Thanh Sơn bên kia sao?” Trịnh Cửu Tiêu trước tiên thử dò hỏi ngọn nguồn, việc này hắn luôn có chút cảm giác hoang đường, quận Thanh Sơn bên kia rõ ràng là địa bàn của Thiên Ngọc môn, làm sao biến thành của tên này mà hắn khoa tay múa chân?
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười hỏi lại: “Ta có thể làm chủ hay không có trọng yếu không? Như Thiên Ngọc môn cũng đã