Chương 197: Tan nhà nát cửa
Edit : Luna Huang
Ngưu Hữu Đạo cũng không khách khí với hắn, “Có chuyện cho ngươi đi xử lý đây.”
Ngô Tam Lưỡng: “Đạo gia cứ việc phân phó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiệu Bình Ba có hai tên đệ đệ, hình như không hợp với Thiệu Bình Ba lắm. Ngươi lập tức đi Bắc Châu, nhiều chú ý tới hai người này cho ta, để ý xem bình thường qua lại với những người nào, chỉ cần nhìn chằm chằm là được rồi, không cần phải tiếp xúc, rồi chờ tin tức của ta. Thiệu Bình Ba còn có một muội muội, ngươi cũng có thể tiện thể chú ý một chút, nhưng không được tự ý tiếp cận, nếu không có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi.”
Sở dĩ lại phái hắn đi, là bởi vì tên Ngụy Đa kia có chút rắc rối, cà lăm là cái vấn đề, đi ra ngoài dò la cái gì đó rất dễ bị người chú ý, chỉ thích hợp ở trong Thượng Thanh tông quan sát chú ý Thiệu Bình Ba. Cho nên phía bên Thiệu Bình Ba, Ngưu Hữu Đạo cũng không có bảo Ngô Tam Lưỡng đi để ý quan sát, chỉ cần để ý quan sát những đối tượng khác là được.
Ngô Tam Lưỡng gật đầu: “Đã rõ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyến đi này khả năng sẽ có phong hiểm, dù sao ngươi cũng là đã lộ mặt ra ở Bắc Châu rồi, cho nên lần này đi ngươi cần phải tự che giấu bản thân cho tốt, thà rằng sự tình không hoàn thành, cũng đừng để mình bị lộ. Tóm lại, ngươi theo lời ta nói, đi chú ý quan sát sơ lược tình huống bên kia trước, tùy thời điểm mà gửi tin tức về, đằng sau ta sẽ an bài người đi móc nối với ngươi. Việc này tạm thời chỉ mình ngươi biết là được, trước đừng nói cho bọn Hắc Mẫu Đơn biết, cái này cũng là để đảm bảo cho sự an toàn của chính ngươi”
“Vâng!” Ngô Tam Lưỡng gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Chuẩn bị một chút rồi mau chóng xuất phát đi.”
“Vâng!” Ngô Tam Lưỡng chắp tay, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ngưu Hữu Đạo quay qua Viên Cương nói: “Đợi thêm nửa tháng nữa, động thủ!”
Viên Cương gật đầu. . . . . .
Bắc Châu, trong màn đêm đèn đuốc Lăng Ba phủ leo lét, đèn trong thư phòng mãi cho đến tận khuya vẫn còn sáng.
Trên bàn sách chất một đống văn thư, Thiệu Bình Ba xem qua từng phần xong nâng bút phê chỉ thị vào, rốt cục cũng làm xong, để bút xuống, quản gia Thiệu Tam Tỉnh bưng chén canh đặt ở bên cạnh.
Thiệu Bình Ba uống một hớp, đứng lên hoạt động xương cốt.
Thiệu Tam Tỉnh ở bên cạnh nhắc nhở, “Đại công tử, phía Băng Tuyết các bên kia đến nay cũng chưa có động tĩnh gì, có phải hay không. . .”
“Không có gì mà có phải hay không, tiếp tục nhìn chằm chằm, không được buông lỏng.” Thiệu Bình Ba nghiêng đầu qua lạnh lùng nói, sau đó đi ra thư phòng. . . . . .
Màn đêm buông xuống, Yên Kinh, Tống phủ.
Một cỗ xe ngựa mộc mạc dừng lại ở bên ngoài cửa hông, Trần Quy Thạc đội mũ rộng vành nhảy xuống xe, gõ cửa.
Trong xe ngựa, Tống Thư chui ra, trên người còn có mùi rượu, mới từ chỗ ‘tiểu nương(13) hắn nuôi dưỡng bên ngoài trở về.
Trong nhà tuy có chính thất, nhưng thỉnh thoảng vẫn là đi ra ngoài thư giãn một tí, nhất là vì tình cảnh Tống gia gần đây, để cho lòng hắn có chút sầu não, chỉ có mỹ sắc là có thể làm hắn thoải mái nhất thời.
Tống Thư nhanh chóng tiến vào trong cửa hông, Trần Quy Thạc cũng tháo mũ rộng vành xuống đưa cho hạ nhân giữ cửa cầm, cùng theo Tống Thư đi vào.
Hạ nhân canh cổng thì cấp tốc lên xe ngựa, đánh xe ngựa đưa về chỗ để.
Tống Thư trở về tiểu viện của mình, hô gọi phu nhân hai lần, không thấy có động tĩnh gì, quay đầu lại hỏi hạ nhân đang quét rác trong viện, “Phu nhân đi đâu rồi?”
Hạ nhân trả lời: “Dạ ở trong phòng suốt không có ra ngoài, chắc là đang nghỉ ngơi.”
Tống Thư nhìn xem sắc trời, giờ này đã nghỉ ngơi, làm cái trò gì vậy?
Hắn bèn đi tới phòng ngủ phía sau, ngay lúc đẩy cửa ra, lổ mũi giật giật, ngửi được một mùi máu tươi nồng nặc, vội vã bước vào, nhìn thấy trên mặt đất có hai bộ thi thể ngã nằm trong vũng máu.
Nha hoàn thì hai mắt trợn tròn, còn một bộ thi thể thì đầu đã không biết đi nơi nào, nhìn cách ăn mặc thì chính là của phu nhân nhà mình.
Hai mắt Tống Thư dần dần trợn to lên, trong đầu vang lên âm thanh “ông”, đúng lúc này, phía bên ngoài mơ hồ lại truyền tới tiếng thét chói tai, “Không xong rồi, không xong rồi, đại gia xảy ra chuyện rồi … …”
Tống Thư cấp tốc lách mình chạy ra ngoài, hướng về chỗ có tiếng hò hét chạy tới, chỉ thấy một bà già giống như bị điên, sắc mặt tái nhợt, đang lôi kéo đám người tụ tập la hét mỗi một câu không ngừng, “Đại gia xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi… …”
Nháy mắt lông tơ Tống Thư dựng thẳng lên, ‘soạt’ một tiếng rút bội kiếm ra, bắn người lên xuống mấy lượt, bay đến đình viện của đại ca Tống Toàn bên kia, bắt gặp hạ nhân trong viện hạ đã loạn thành một bầy, có người sợ quá đã khóc luôn.
Tống Thư xông thẳng vào trong gian nhà chính, chỉ thấy một người còn mang cả quan phục ngã xuống trong vũng máu, bên cạnh còn có bốn thi thể, giống như phu nhân hắn vậy, tất cả đều không còn đầu.
Hắn chỉ liếc sơ liền nhận ra, đại ca, đại tẩu, còn có hai đứa cháu trai và một đứa cháu gái. . .
Đúng lúc này, tiếng hét hoảng sợ của người đình viện bên này chạy sang chủ viện bên kia cấp báo lại truyền đến.
Một cái suy nghĩ không ổn hiện lên trong đầu, trên mặt Tống Thư hiện lên vẻ kinh hoảng, nhanh chóng phóng ra, chạy ra ngoài bay tới, hạ xuống hậu viện, khu vực trọng địa nơi người không phận sự không được tự tiện xông vào, bắt gặp người bên này cũng đã loạn thành một đoàn, cửa thư phòng có một đám người chen lấn.
“Tránh ra!” Tống Thư đẩy đám người ra vọt vào trong thư phòng, quan sát tình hình trong thư phòng, đồng dạng cũng có thi thể hai người ngã xuống trong vũng máu, cũng mất đầu.
Liếc sơ liền nhận ra là phụ thân Tống Cửu Minh cùng với quản gia Lưu Lộc, sắc mặt Tống Thư trắng bệch, lảo đảo bước lui, chống kiếm tựa vào tường, hô hấp dồn dập.
Lúc này, Trần Quy Thạc vọt vào, chứng kiến tình trạng liền cất tiếng đau buồn hỏi: “Sư thúc, đây là sao vậy?”
Xoạt! Tống Thư huy kiếm chỉ hắn, giận dữ hét: “Nói, có phải là ngươi làm hay không?”
Trần Quy Thạc cuống quít khoát tay lui lại, “Sư thúc, không phải ta, không phải ta, ta sao có thể làm được, lúc ta đi ra ngoài đón ngài thì gặp đại gia vừa hồi phủ, hạ nhân ở cửa ra vào đều tận mắt nhìn thấy mà! Chút thời gian đó, sao ta có thể đi khắp phủ hành hung mà không bị người khác phát hiện chứ.”
Keeng! Chém kiếm xuống nền một phát, hai mắt Tống Thư đầy phẫn nộ, nhìn đám hạ nhân đang nơm nớp lo sợ ở cửa ra vào quát: “Nói, là ai làm?”
Một đám người sợ hãi lui lại, nhao nhao lắc đầu.
Tống Thư liền xông ra ngoài, chỉ kiếm vào đám người gặng hỏi.
Trần Quy Thạc chạy ra, kéo cánh tay hắn lại, hô: “Sư thúc, còn phải nói nữa sao? Ai có thù với Tống gia, chính là người đó giết. Liên tục hành hung trong thời gian ngắn như vậy, nhảy tới nhảy lui trong mấy cái tiểu viện nhỏ như vậy, lại có thể không bị người lui tới trông thấy, không phải người bình thường có thể làm được.”
Tống Thư giật mình đứng im tại chỗ, đột nhiên mắt long lên xồng xộc: “Ngưu Hữu Đạo!”
Trần Quy Thạc câm lặng, theo lý thuyết