Chương 198: Dạ tiêu
Edit : Luna Huang
Trần Quy Thạc hỏi ngược một câu, “Sư thúc là muốn báo thù hay là muốn đi tới Thiệu Bình Ba sống qua những ngày tốt lành?”
Tống Thư ngơ ngác một chút, chợt không kìm được nổi giận : “Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta là hạng người ham muốn hưởng lạc hay sao? Đại thù diệt môn chưa báo, thề không làm người!”
Trần Quy Thạc gật đầu: “Không phải là đi hưởng lạc, chính là vì đại thù mà tới, sẽ chịu nhục! Thiệu Bình Ba đồng dạng cũng muốn diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, sư thúc cũng nghĩ báo thù, chỉ cần sư thúc không khiến cho Thiệu Bình Ba khó làm, không công khai lộ diện, ở trên địa bàn Thiệu gia, Thiệu Bình Ba muốn che đậy tầm nhìn của Thượng Thanh tông không khó lắm, chỉ cần sư thúc nguyện ý chịu nhục, chẳng lẽ Thiệu Bình Ba còn không an bài nổi một chỗ cho chúng ta dung thân sao?”
“Cùng chung chí hướng, sư thúc tới đầu nhập, Thiệu Bình Ba sao có thể không thu lưu? Như chịu thu lưu, được Thiệu Bình Ba che chở, chí ít tại Bắc Châu có thể được bảo đảm an toàn. Nếu hắn không thu lưu, chỉ cần chúng ta bí mật rời đi không gây kinh động đến Thượng Thanh tông là được, dù gì cũng sẽ để cho chúng ta lăn, Thiệu Bình Ba không có lý do gì đi giúp Ngưu Hữu Đạo giải quyết hết cừu nhân, trái không thua phải không thiệt, thử tiến đến một lần cũng có sao đâu đúng không?”
Tống Thư nghe vậy liền trầm mặc một hồi, sau đó chầm chậm gật đầu, “Nói có lý, những ngày thường trái lại ta đã xem thường ngươi, hôm nay mới biết được ngươi còn có tầm nhìn xa như vậy!””Sư thúc quá khen, việc đã đến nước này, có tầm nhìn xa cũng vậy, không đi qua là nuốt không trôi khẩu khí(cơn giận) này.” Trần Quy Thạc mặt đầy cười khổ.
Không chỉ là trên mặt có cười khổ, thực sự trong lòng cũng đang cười khổ, hắn cũng không muốn mạo hiểm đi Bắc Châu a!
Thế nhưng là không có cách, bản thân có nhược điểm không thể lộ ra ngoài ánh sáng nằm ở trong tay Ngưu Hữu Đạo, người ta nhất định bắt hắn phải làm như vậy, hắn cũng không có cách nào đi cự tuyệt.
Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo hứa hẹn cho chỗ tốt cũng không kém.
Hắn giờ này thật sự rất bất đắc dĩ, làm sao đi nhầm một bước, đã là ‘thân bất do kỷ!
Tống Thư nhìn hắn, cũng có chút cảm khái, người trung nghĩa như vậy, hiếm có!
Có lẽ bởi vì đi theo Tống gia đến hôm nay đã không còn đường lui đi, giam lỏng Ngưu Hữu Đạo tại Đào Hoa Nguyên, chặn giết Ngưu Hữu Đạo tại Nam Sơn tự, lần nữa tại Kim Châu lại muốn đẩy Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết, một ngày Ngưu Hữu Đạo chưa chết, vị sư điệt này sợ cũng là một ngày thấy bất an!
Hắn đưa tay ra đập vào đầu vai Trần Quy Thạc, “Ngươi yên tâm, nếu Tống gia lại có ngày quật khởi, nhất quyết không bạc đãi ngươi!”
Trần Quy Thạc nói thầm trong lòng, lại quật khởi? Còn có thể quật khởi à? Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay người ta, ngươi không nghĩ nếu người ta không muốn buông tha ngươi mà nói, ngươi có thể bình yên trốn từ trong kinh thành tới được đây?
Cánh đồng tuyết mênh mông, trời đông giá rét, trong hang động ở một ngọn núi tuyết, đám Ngưu Hữu Đạo tránh ở đó đã 7, 8 ngày nay, ban ngày ẩn núp không ra ngoài, ban đêm mới đi ra quan sát bầu trời.
Đám Hắc Mẫu Đơn không hiểu Ngưu Hữu Đạo cuối cùng muốn làm cái gì, ngây người tại thôn trang gần thị trấn ven sông khoảng chừng một tháng, sau khi rời đi lại không thấy quay về cái quận Thanh Sơn gì đó, trái lại lại quay về thế giới băng tuyết của Băng Tuyết các này, chẳng những là quay về, mà mỗi người còn phải mang theo một bó củi, hết thảy tất cả làm cho người ta không hiểu nổi.
Cũng có nguyên nhân khiến mấy người mơ hồ có chút lo lắng bất an, thật chẳng lẽ là muốn nhắm vào Xích Dương Chu Quả kia?
Nhìn bộ dạng này, nếu thật sự là nhằm vào Xích Dương Chu Quả, tuyệt đối không phải là đi cầu xin đàng hoàng, mà là muốn ăn trộm, nếu không cũng không cần phải lén lén lút lút, vừa nghĩ tới có thể là muốn trộm Xích Dương Chu Quả từ trong tay Băng Tuyết các, mấy người hãi hùng khiếp vía, lá gan sao mà to thế?
“Không chênh lệch lắm.”
Đứng ngoài hang quan sát bầu trời một hồi, Viên Cương trở vào trong hang, khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo “ừ” một tiếng, đám Hắc Mẫu Đơn cấp tốc đi theo hắn ra khỏi hang, nhìn lên bầu trời đêm.
Chỉ thấy bầu trời đêm nay có từng đợt từng đợt mây đen bay qua, bầu trời khi thì bị mây đen bao phủ, khi thì hé ra vài vùng nhỏ như cửa sổ, có thể thấy mấy vì sao lạnh giá nhấp nháy phía trên tầng mây, thấy ánh trăng như thủy ngân xuyên qua khe hở đám mây chiếu xuống dưới.
Thần sắc Ngưu Hữu Đạo có đôi chút ngưng trọng, quay đầu nhìn sang Viên Cương: “Việc này không thể xem thường, tuyệt đối không phải trò đùa, một khi thất thủ thì phiền phức không nhỏ, ngươi xác nhận thật sự có thể được?”
Viên Cương gật đầu: “Chí ít có 7 phần nắm chắc, nếu thuận lợi mà nói, 9 phần nắm chắc cũng là có khả năng.”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Tuyệt đối không nên cậy mạnh, một khi bại lộ, không cần dùng sức mạnh, ngươi liền nói là ý của ta, để bọn hắn tới tìm ta, ta tự có biện pháp xử lý.”
Nói đến mức này, đám Hắc Mẫu Đơn từng người đều cảm thấy bất an, đã đoán được tám chín phần mười chính là vì Xích Dương Chu Quả.
Viên Cương bình tĩnh nói: “Đã rõ.”
Thần sắc Ngưu Hữu Đạo ngưng trọng, lại lần nữa nghiêm túc căn dặn: “Nhớ kỹ, đây không phải là việc ỷ vào sức mạnh, không thể dùng sức mạnh, không chắc lập tức rút lui, bại lộ lập tức chịu thua, còn lại giao cho ta xử lý, nhớ chưa?”
Viên Cương vẫn bình tĩnh đáp: “Đạo gia, ta đã rõ.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, quay đầu nhìn sang đám Hắc Mẫu Đơn.
Hắc Mẫu Đơn rất khẩn trương, rốt cục nhịn không được hỏi: “Đạo gia, vì Xích Dương Chu Quả kia sao?”
Ngưu Hữu Đạo im lặng một chút, hỏi: “Các ngươi sợ?”
Lôi Tông Khang với Đoàn Hổ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắc Mẫu Đơn cười khổ: “Nếu nói không sợ chút nào là nói xạo, thế nhưng nếu Đạo gia muốn làm như vậy, tất nhiên Đạo gia đã có đạo lý của mình, ta chẳng qua là cảm thấy, làm như vậy không phải là quá nguy hiểm sao, thích hợp không?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Các ngươi yên tâm, chỉ cần làm theo an bài của ta cho tốt, có nguy hiểm gì cũng là hai chúng ta gánh chịu, các ngươi sẽ không có chuyện gì. Các ngươi nhớ kỹ, sau khi đến nơi, đến thời gian đã định, nếu là sau hai canh giờ còn chưa thấy hai chúng ta trở về, các ngươi lập tức rời đi, tới quận Thanh Sơn tìm Kim Uy, đem tình huống nói lại cho Kim Uy, để Kim Uy làm chứng giúp các ngươi, Dung Bình quận vương hẳn sẽ thu lưu các ngươi, không đến mức để cho các ngươi không có chỗ đặt chân.”
Hắc Mẫu Đơn lo lắng nói: “Đạo gia, vạn nhất xảy ra chuyện, vậy các ngươi phải làm sao?”
“Các ngươi yên tâm, ta còn không đến mức không chừa đường lui cho mình, thứ ta biết đủ để tự vệ, Băng Tuyết các sẽ không giết chúng ta!” Lúc Ngưu Hữu Đạo nói lời này, cũng nghiêng đầu nhìn sang Viên Cương, cũng như đang nói cho Viên Cương biết là đừng làm loạn, ta có biện pháp ứng phó, không đáng đi đến đường cùng.
Hắc Mẫu Đơn hơi cắn cắn môi,