Chương 207: Khua chiêng gióng trống
Edit : Luna Huang
Đối với cái này, Viên Cương cũng không nói thêm cái gì, hắn biết nói cái gì đều là dư thừa.
Bản thân Đạo gia là người vừa chính vừa tà, tiêu chuẩn đúng sai cũng rất mơ hồ, không giống như hắn phân biệt đúng sai rõ ràng, trong mắt Đạo gia không có tuyệt đối thiện hay ác, tốt hay xấu, dùng người bất kể ‘tam giáo cửu lưu’.
Mà Ngưu Hữu Đạo cũng không có ở lâu trong cái trạch viện phía sau thủ phủ quận thành này, thủ phủ quận thành này nằm trong vòng khống chế của Thiên Ngọc môn, hắn không muốn luôn ở trong tình cảnh Thiên Ngọc môn có thể tùy thời quyết định sinh tử của hắn.
Lấy lý do tìm kiếm chỗ cất rượu, chạy ra ngoài thành khảo sát bốn phía, tìm được một sơn cốc(thung lũng) có hoàn cảnh không tệ, rồi cứ như vậy di chuyển ra khỏi thành, ở luôn trong sơn cốc ngoài thành.
Nơi sơn dã, điều kiện ở cần thời gian từ từ cải thiện, tại bên cạnh một khe suối trong sơn cốc, dựng một gian nhà tranh để ở.
Cảnh vật chung quanh cũng không tệ lắm, non xanh nước mát, sáng sớm có sương mù lượn lờ, chạng vạng tối thì ngắm chim chóc quay về tổ.
Vấn đề an toàn cũng không cần lo lắng, có Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn tìm nương tựa bên này, tương đương đắc tội triều đình, tất cả cũng được điều động tới.
Đệ tử ba phái liên thủ thủ sơn cốc, đem chỗ Ngưu Hữu Đạo cư ngụ bảo vệ nghiêm mật, cao thủ ba phái tụ tập, ở bên ngoài sơn cốc còn có mấy ngàn nhân mã được Thương Triều Tông triệu tập tới đóng quân, người ngoài là rất khó mà xông vào quấy rầy thanh tĩnh.
Cách nơi cư ngụ khoảng một dặm, dưới một vách đá trong sơn cốc, công tượng đẩy nhanh tốc độ làm việc ngày đêm, muốn mở một cái hang trong vách đá, đục xuyên qua, liên thông, dùng làm nơi cất rượu.
Bóng đêm yên tĩnh, nơi xa thỉnh thoảng truyền đến âm thanh đục đẽo ‘đinh đinh đang đang’ của công tượng.
Trên vách đá, một con Nguyệt Điệp trong màn đêm dập dờn bay múa, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dưới sự điều khiển của Ngưu Hữu Đạo bay lên múa xuống. Trứng điệp mua ở thành Trích Tinh rốt cục đã phá kén thành điệp, mặc dù kích cỡ còn nhỏ, nhưng cũng đã chiếu sáng rực rỡ.
Bầu trời đêm đầy sao, Ngưu Hữu Đạo duỗi một cánh tay ra, Nguyệt Điệp nho nhỏ nhẹ nhàng đậu xuống, giống như một vì sao rơi xuống đầu ngón tay hắn, soi rõ khuôn mặt đang nhìn chăm chú của hắn, trong hai con ngươi có bóng Nguyệt Điệp phát sáng, ánh mắt tỏ ra mê võng, một cảm giác mất mát từ sâu trong lòng hắn dâng trào, dừng lại thật lâu trong đôi mắt.
Thương Thục Thanh đứng một bên nhìn hắn chăm chú, không biết có phải hay không là ảo giác, nàng cảm thấy Đạo gia tựa như con Nguyệt Điệp này vậy, mặc dù ở dưới bầu trời đêm tỏa sáng rực rỡ, nhưng lại là một bóng hình cô đơn.
Thương Thục Thanh không biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, vì sao lại bộc lộ cảm xúc như vậy.
Nàng cũng chạy tới ở lại trong sơn cốc này, cho Thương Triều Tông cái lý do là, dù sao bình thường sự tình phương diện quân chính cũng không cần nàng quản, không bằng ở chỗ này, tiện cho nắm giữ tình huống của Đạo gia bên này, có chuyện gì cũng có thể kịp thời báo cho ca ca biết.
Đối với việc này Lam Nhược Đình giữ nguyên thái độ, trầm mặc, không có phát biểu gì hết.
Thương Triều Tông thì lại sâu sắc tán thành, cho rằng muội muội nói rất có lý, đáp ứng.
Thấy Nguyệt Điệp đậu trên tay Ngưu Hữu Đạo thật là xinh đẹp, Viên Phương liếc nhìn cái hộp trong tay, Nguyệt Điệp của hắn tựa hồ còn chưa tới thời điểm phá kén nữa.
Cùng đồng thời ấp trứng, thời gian phá kén lại không giống nhau, làm hắn có chút rầu.
Cách đó không xa, trên một khối đá lớn, Viên Cương nằm ngửa trên đó, hai tay gối đầu, ngắm nhìn bầu trời.
Hắn thường xuyên nhìn lên vũ trụ mênh mông kia, không biết trong đó có chứa bao nhiêu điều thần bí chưa biết.
Dưới một cây đại thụ, Lục Thánh Trung dựa vào đại thụ, ngồi xếp bằng, một mình lẳng lặng nhìn ra bầu trời đêm xa xăm, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Mỗi người đều có tâm tư riêng.
Đêm về khuya, mỗi người về lại chỗ của mình, dưới chân núi, hai cái nha hoàn đón Thương Thục Thanh, hầu nàng rời đi nghỉ ngơi.
Ngưu Hữu Đạo về tới nhà tranh của mình, đang loay hoay con Nguyệt Điệp vừa phá kén ra kia, trong phòng bởi vì Nguyệt Điệp tồn tại mà sáng trưng.
Cái đồ chơi này mặc dù tự thân tỏa sáng, lại e ngại ánh sáng mạnh, sợ nhất là ánh nắng, vào ban ngày là không dám hiện thân.
Bất quá muốn cất hay thả nó cũng đơn giản, một hộp kim loại nhỏ được đặc chế, ở giữa trống rỗng, có một cái ngăn như ngăn kéo có thể kéo ra đẩy vào, Nguyệt Điệp đậu vào trong ngăn kéo khép cánh lại, là có thể đẩy vào trong hộp.
Trong hộp có tạo chỗ chứa thức ăn, Vạn Thú môn có chế biến thức ăn đặc biệt cho Nguyệt Điệp, gọi là ‘Tích Lộ’, cái này là một viên giống như một loại dược hoàn nhỏ, bóp nát thả vào nước trong cho tan ra, có thể đổ vào chỗ chứa trong hộp cho Nguyệt Điệp hút, cho ăn một lần có thể no vài ngày.
Mà hộp cũng không lớn, bình thường trông giống như ngọc bội người ta thường treo trên đai lưng, cũng là thứ Vạn Thú môn đặc biệt chế tạo cho Nguyệt Điệp .
Tóm lại, cọc sinh ý này Vạn Thú Môn làm quá tốt, tất cả phụ kiện vật phẩm liên quan đều ôm hết, bán đi một thứ, sau đó khách còn phải tiếp tục mua thêm của hắn.
Cũng bởi vậy, Vạn Thú Môn là một trong những môn phái giàu nhất thiên hạ, thành thạo một nghề ‘ăn’ khắp thiên hạ.
“Có chuyện sao?” Ngưu Hữu Đạo đang loay hoay Nguyệt Điệp, liếc thấy Viên Cương dựa người ở cửa, cúi đầu im lặng, bèn hỏi.
Viên Cương từ từ đi đến, ngập ngừng nói: “Những năm ở thôn Tiểu Miếu, ta có huấn luyện mấy đứa bé nhìn thông minh cơ linh, mang tới đây là có thể sử dụng ngay, đám Đại Bổng. . . Ta muốn sai người đón bọn nó tới, cho bọn nó một cái cơ hội.”
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, một lúc lâu sau từ từ nói: “Sống đơn giản chút không hẳn là không tốt.”
Viên Cương: “Thế đạo này làm sao sống đơn giản? Không bằng cho bọn nó một cái cơ hội vươn lên.”
Ngưu Hữu Đạo: “Việc này chính ngươi xem rồi tự xử lý đi, bọn nó không hối hận, chính ngươi cũng không hối hận là được.”
Viên Cương quay người rời đi, đi thẳng sang chỗ Thương Thục Thanh bên kia, để bên kia phái người đi tới thôn Tiểu Miếu đón người. . . . . .
Mấy ngày sau, người Ngũ Lương sơn đến, người tới là sư phụ của Lục Thánh Trung, tên là Thường Chi Dịch, là một trong năm vị trưởng lão của Ngũ Lương sơn. Cũng chính bởi vì có cái thân phận này, lúc trước Lục Thánh Trung mới có thể từ trong đám đệ tử Ngũ Lương sơn, đi theo bên người Vương Hoành ‘trổ hết tài năng’.
Ngũ Lương sơn bên kia không biết rõ tình huống, cũng không biết Lục Thánh Trung nói thật hay giả, không có khả năng mạo muội chạy tới toàn bộ.
Đồ đệ của ngươi thì chính ngươi giải quyết, có phong hiểm cũng là chính ngươi tiếp nhận, Thường Chi Dịch liền được phái đến xem xét tình huống, bên người cũng chỉ có một tên tùy tùng.
“Hỗn trướng!”
Sư đồ gặp mặt, Thường Chi Dịch trút giận mắng mỏ, ‘bịch’ Lục Thánh Trung quỳ xuống đất dập đầu, khóc lóc than thở.
Ngưu Hữu Đạo không có quấy rầy, đứng từ xa nhìn xem!
Đợi cho hai sư đồ đều ổn định lại cảm xúc, Lục Thánh Trung mới dẫn sư phụ tới diện kiến Ngưu Hữu Đạo.
Tự có phòng bếp chuẩn bị thịt rượu hiệu ‘Nam Sơn tự’ chiêu đãi, rượu không nói, ngược lại đồ ăn là hù cho Thường Chi Dịch nhịn không được nếm thử hơi nhiều.
Thường Chi Dịch muốn xác minh một chút tình huống đồ đệ nói, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên là giúp Lục Thánh Trung ‘đánh yểm trợ’ .
Ngưu Hữu Đạo cũng hỏi tình cảnh hiện tại của Ngũ Lương sơn.
Tình cảnh hiện tại của Ngũ Lương sơn không tốt, từ lúc xảy ra chuyện ở huyện Thương Lư đến nay, khoảng thời gian này nói ngắn cũng không ngắn, mà nói dài kỳ thật cũng không dài, Vương Hoành luôn một mực đi tìm Ngũ Lương sơn để tính sổ, trước mắt Ngũ Lương sơn còn đang ẩn núp, không dám ló đầu ra ngoài.
Bất quá, việc