Chương 211: Người đẹp sơn dã
Edit : Luna Huang
Đến tột cùng Thiệu Bình Ba nguy hiểm cỡ nào, hắn không biết rõ lắm, còn đang từ từ tìm hiểu.
Tuy có quyền tự chủ không ít, nhưng loại người có thân phận như Thiệu Bình Ba này, nào có dễ ra tay được như vậy, hắn căn bản không có cơ hội tiếp cận người ta, tiếp cận cũng không thể hạ thủ được, bên người người ta khẳng định có cao thủ bảo hộ, vô luận là công khai hay là ngấm ngầm đều rất khó có cơ hội.
Việc này có phần để hắn khó xử, chỉ có thể là từ từ nghe ngóng, từ từ cân nhắc.
Sau khi trở lại trong tiểu viện thuê ở trong thành, bày địa đồ phủ thành Bắc Châu ra, nhìn chằm chằm suy nghĩ hồi lâu.
Đằng sau lại bày một tấm giấy trắng ra, bắt đầu vẽ trên giấy sơ đồ quan hệ của những nhân vật xung quanh Thiệu Bình Ba, ghi chú những thứ Ngô Tam Lưỡng đã nghe ngóng được lên biểu đồ, miễn cho bị quên mất. Sơ đồ quan hệ của những nhân vật này cũng không hoàn chỉnh, thời gian Ngô Tam Lưỡng tới đây cũng chưa lâu, thăm dò có hạn, còn lại chính hắn phải tự đi tìm hiểu bổ sung.
Cạch!
Phòng ngoài tiểu viện có đồ vật gì rơi xuống sàn.
Lục Thánh Trung cấp tốc cuốn đồ vật ở trên bàn lại, giấu đi, sau đó mới mở cửa đi ra.
Trong viện không có ai, chỉ có một cục giấy, đi đến nhặt lên xem thử, là mảnh giấy bao lấy cục đá.
Hắn lại cấp tốc mở cửa viện, thò đầu ra ngoài nhìn xem hai phía đầu đường, chỉ thấy có vài người lẻ tẻ đi tới đi lui, cũng không biết là do ai ném vào.
Đóng cửa, trở về trong phòng, mở cục giấy kia ra xem thử, ở góc tờ giấy có bản vẽ ký hiệu đặc thù, nhìn cái là biết đây là tin tức Ngưu Hữu Đạo sai người truyền đến, đây là ký hiệu ước định giữa Ngưu Hữu Đạo với hắn.
Hắn không trực tiếp liên hệ với Ngưu Hữu Đạo, Kim Sí lui tới ở trong thành cũng là một sơ hở, dễ dàng làm cho người ta hoài nghi, cũng là vì bảo hộ an toàn của hắn.
Ngưu Hữu Đạo cũng không nói cho hắn biết người trung gian liên hệ là ai, chỉ an bài một thương nhân buôn bán ở đầu đường cho hắn, nói có chuyện gì thì truyền tin tức cho đối phương, tự nhiên sẽ có người đem tin tức chuyển về cho Ngưu Hữu Đạo.
Trên giấy đều là mật ngữ, Lục Thánh Trung tìm bút dịch ra trước, sau đó lại tỉ mĩ xem xét.
Nội dung trong mật tín, là bảo hắn nghĩ biện pháp kết nối với hai cái đệ đệ của Thiệu Bình Ba là Thiệu Vô Ba và Thiệu Phục Ba, nghĩ biện pháp để hai người đó biết một ít chuyện.
Xem qua nội dung công việc xong, Lục Thánh Trung như đang nghĩ tới cái gì, rồi đốt hết mật tín với bản dịch.
Sau đó, hắn lại mở ra tờ giấy vẽ sơ đồ quan hệ của các nhân vật vừa nãy vẽ, vân vê cái cằm tiếp tục suy nghĩ, ánh mắt lấp loé không chừng. . . . . .
Lăng Ba phủ, trong thư phòng, Thiệu Bình Ba đang cầm từng phần từng phần công văn lên, rồi lại đặt từng phần từng phần công văn đã phê duyệt sang một bên.
Bận rộn đến gần tới giờ cơm trưa, quản gia Thiệu Tam Tỉnh mới tiến lên nhắc nhở: “Đại công tử nghỉ ngơi một chút đi.”
Lại lấy ra một phần tấu thư, hai tay dâng lên, “Quận Thanh Sơn bên kia có tin tức, Thương Triều Tông đã ôm hết đại quyền quân chính quận Thanh Sơn và quận Quảng Nghĩa rồi!”
Con ngươi Thiệu Bình Ba đột nhiên lóe sáng, bỗng ngẩng đầu, đưa tay ra cầm lấy tấu thư, mở ra nhìn kỹ.
Xem hết xong, trầm ngâm một hồi lâu mới nói: “Đã biết Phượng Lăng Ba không phải là đối thủ của Thương Triều Tông bên kia, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thương Triều Tông chiếm đoạt, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy, tốc độ chỉnh hợp thật là nhanh!”
Ánh mắt lại rơi vào nội dung trên tấu thư, thì thầm, “Tân chính. . . Nông phu làm ruộng không cần giao nộp thuế má, chỉ cần cư ngụ lại ở hai quận liền được phân ruộng cho, thương nhân kinh doanh được giảm một nửa thuế, hắn lấy đâu ra tài lực lớn như vậy để làm?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Hẳn là đã được Thiên Ngọc môn ra sức ủng hộ, nếu không, chỉ cung cấp nuôi dưỡng cho một mình Thiên Ngọc môn, chỉ bằng địa bàn hai quận liền không có được thoải mái như vậy, hai quận còn có chi tiêu quân chính của chính mình nữa, không có Thiên Ngọc môn ủng hộ, Thương Triều Tông không có khả năng làm kiểu đó.
Thiệu Bình Ba dựa vào lưng ghế, khẽ thở dài: “Nông phu trồng trọt không cần nộp thuế, tất nhiên sẽ hấp dẫn lưu dân tứ phương tiến đến khai khẩn, tụ tập càng nhiều người, giao dịch mua bán tất nhiên càng tấp nập, thêm nữa thương nhân kinh doanh được giảm một nửa thuế, hai cái dụ hoặc nặng như thế, tất nhiên sẽ hấp dẫn một số lượng lớn thương nhân tiến đến kinh doanh, nhìn như bị lỗ khi phải giảm một nửa thuế, nhưng số lượng lớn bù đắp vào sẽ không bị thua thiệt. Đợi một thời gian, tín nghĩa của tân chính được lan truyền ra, người, tiền của, đồ vật liền sẽ được đầu cơ tích trữ tại hai quận. Thương nhân mang tới lượng lớn tài vật, nhiều người tụ tập đến, nhân khẩu càng thịnh vượng, muôn dân khai khẩn tích trữ lương thảo, muốn tiền có tiền, muốn người có người, cần lương có lương, đây mới gọi là tầm nhìn dài hạn, bởi vậy có thể thấy được, Đại Thiền sơn là không bằng Thiên Ngọc môn!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Đại Thiền sơn cần phải chi tiêu cho nhiều người như vậy, muốn làm ra quyết định giống như Thiên Ngọc môn cũng không dễ. Địa phương nhỏ cũng có chỗ tốt của địa phương nhỏ, Thiên Ngọc môn thiếu thốn một hai cũng ảnh hưởng không lớn, nếu là địa bàn lớn như Bắc Châu, Thiên Ngọc môn sợ là cũng chịu không nổi.”
Thiệu Bình Ba khoát tay, vẻ mặt đành chịu, không muốn nói tới việc này nữa, cũng ném tấu thư xuống bàn, không muốn xem, nhìn hâm mộ, tâm phiền, như Đại Thiền sơn có thể có phách lực lớn ủng hộ Thiệu gia như vậy mà nói, hắn cũng không cần phải hao tâm tổn trí như vậy, sẽ bớt việc rất nhiều.
Thiệu Tam Tỉnh: “Đã xác nhận, Ngưu Hữu Đạo đính xác là đã trở về quận Thanh Sơn, trước mắt đang ẩn cư trong sơn cốc ngoài quận thành .”
“Ẩn cư trong sơn cốc ngoài thành?” Thiệu Bình Ba hơi híp mắt lại, hỏi: “Có cơ hội trực tiếp xử lý hắn luôn không?”
Thiệu Tam Tỉnh lắc đầu: “Rất khó, đã phái người thử tiếp cận rồi, căn bản là không có cách tới gần, đã tổn thất hai người. Theo tin tức truyền về nói, ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, hầu như đã chuyển tới toàn bộ, bên người Ngưu Hữu Đạo có số lượng khổng lồ tu sĩ bảo vệ, cao thủ tụ tập, lực lượng hộ vệ bên cạnh còn mạnh hơn Thương Triều Tông không biết bao nhiêu lần, người ngoài căn bản là không có cơ hội hạ thủ, coi như triệu tập lượng lớn tu sĩ tới cường công, chỉ sợ còn chưa thấy bóng hắn thì hắn đã chạy mất.”
“Kéo tới nhiều người bảo hộ như vậy, có tật giật mình mà!” Thiệu Bình Ba hừ lạnh một tiếng, lại từ từ nói: “Ba phái phụ thuộc Tống gia lại quay sang đầu phục hắn, xem ra thảm án diệt môn của Tống gia thật có thể là do hắn làm rồi.”
Thiệu Tam Tỉnh: “Đại công tử, hắn đã trở về quận Thanh Sơn, chuyện Xích Dương Chu Quả có thể động thủ được chưa?”
Thiệu Bình Ba hỏi lại: “Phía Kim Châu bên kia có cái gì dị thường không?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Tạm thời chưa phát hiện ra có cái gì dị thường?”
Thiệu Bình Ba lại hỏi, “Từ lúc Băng Tuyết các xảy ra chuyện đến nay, đã qua bao lâu rồi?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Đã sắp được ba tháng.”
Trong mắt Thiệu Bình Ba lóe lên âm lãnh, “Đợi thêm! Hoặc là không động, một khi động liền một kích lấy mạng,