Chương 212: Bướm chui vào lưới
Edit : Luna Huang
Võ Thiên Nam hãi hùng khiếp vía nói: “Câu nào câu nấy đều là thật, gia phụ chính là Huyện Thừa huyện Bình Xuyên, chăm sóc con dân trên địa bàn là chỗ chức trách, vốn là có ý tốt, không có nghĩ tới xúc phạm pháp sư, còn xin thứ tội!”
“Huyện Thừa?” Lục Thánh Trung tỏ vẻ hoài nghi.
“Bọn hắn có văn thư có thể chứng minh.” Võ Thiên Nam vội vàng phất tay về phía tùy tùng đi theo.
Người đi theo cấp tốc lấy một phần văn thư từ trong bao đồ ra, trừ Võ Thiên Nam ra, những người khác vốn là nha dịch huyện Bình Xuyên, đang tính đưa văn thư đi Bắc Châu, tiện thể hộ tống Võ Thiên Nam mà thôi.
Lục Thánh Trung cầm phần văn thư lên, nhìn xem phong thư, quả nhiên là đồ vật của huyện nha, mặt trên còn có dấu ấn của huyện nha đóng.
Ném trả văn thư lại, Lục Thánh Trung không có đi nói cái gì nữa, trở bảo kiếm vào bao, quay sang nói với nữ tử trẻ tuổi: “Đi thôi.”
Đám người Võ Thiên Nam nhẹ nhàng thở ra một hơi, đưa mắt nhìn theo Lục Thánh Trung đỡ nữ tử trẻ tuổi lên sườn đồi.
Chờ đến khi mấy người leo lên sườn núi, chỉ thấy nữ tử trẻ tuổi đã chui vào trong xe ngựa, nam tử khống chế xe ngựa leo lên đường chính rời đi.
Mấy người cũng xuống đồi rồi nhảy lên lưng ngựa, tiếp tục lên đường, kết quả lại là cùng đường với xe ngựa trước mặt, ‘vô tình’ lại kết thành bạn đồng hành.
Song phương từ từ đối đáp qua lại về sau, cũng coi như là đã quen biết.
Võ Thiên Nam lúc này mới biết, nam tử gọi là Đào Quân, nữ tử gọi là Đào Yến Nhi, là hai huynh muội.
Hai huynh muội vốn là người huyện Bình Xuyên, ca ca Đào Quân thời niên thiếu gặp được tu sĩ thu nhận, đi theo con đường tu hành, rời khỏi huyện Bình Xuyên. Sau đó Đào mẫu bệnh chết, hồi nãy phần mộ hai huynh muội tế bái chính là phần mộ của mẫu thân, về sau huyện Bình Xuyên loạn lạc, Đào gia cũng rời khỏi Bình Xuyên, không lâu trước khi phụ thân qua đời có nói lại, muội muội Đào Yến Nhi từng được lão gia *chỉ hôn với một gia tộc ở huyện Bình Xuyên.(hứa hôn)
Hai huynh muội đến đây chính là vì hôn sự này, ai ngờ sau khi trở về nghe ngóng mới biết, nhà trai được chỉ hôn lúc thời kỳ loạn lạc đã sớm không còn nữa.
Xe ngựa xóc nảy, Đào Yến Nhi là một nữ tử yếu đuối, không ngồi xe lâu nổi, cũng không biết cưỡi ngựa, nên thỉnh thoảng sẽ xuống xe nghỉ ngơi,
Biết được là đồng hương, thái độ hai huynh muội đối với mấy người Võ Thiên Nam cũng hòa ái hơn không ít, lúc nghỉ ngơi trên đường, Đào Yến Nhi thậm chí chủ động hỏi thăm Võ Thiên Nam một chút chuyện.
“Ta nhớ được ở thành Nam có một tòa tháp, khi còn bé ta thường đi qua leo lên chơi, lần này trở về lại không thấy nữa, không biết là vì sao?”
Võ Thiên Nam cười ha ha nói: “Nhớ được nhớ được, lúc đầu thành Nam thật là có một tòa tháp. Muội tử có chỗ không biết chứ, niên đại tòa tháp này đã từ rất xa xưa, hình như là được xây từ thời Phật giáo Võ triều hưng thịnh, tồn tại đã từ rất lâu rất lâu, đã quá cũ kỹ, một lần mưa to gió lớn, đột nhiên bị sụp đổ. Lúc người ở phụ cận tu sửa phòng ốc cần dùng gạch xây, người này chuyển một ít, người kia chuyển một ít, cứ như vậy chuyển sạch sẽ, về sau chỗ đó trống không cũng bị người ta chiếm.”
“Ta nhớ đối diện tòa tháp có một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một quán rượu, khi còn bé ta được phụ thân dắt qua chơi, vì sao cũng không còn?”
“Quán rượu kia bị cháy, liên lụy mảnh rừng trúc với mấy tòa nhà ở gần đó cũng bị cháy lan, lửa cháy thật là lớn, ta hiện tại còn nhớ rất rõ.”
“Ai.., quá khứ không thể nhớ nỗi, đáng tiếc.” Vẻ mặt Đào Yến Nhi u sầu thất lạc.
Tựa hồ khao khát những ký ức tuổi thơ, Đào Yến Nhi không ngừng hỏi thăm một chút chuyện cũ của huyện Bình Xuyên.
Lời nói nhẹ nhàng, từ ngữ rất chừng mực, có tri thức hiểu lễ nghĩa, khí chất người có ăn học dịu dàng, khuôn mặt thanh lệ, trang điểm nhẹ nhàng, tư thái thướt tha, eo nhỏ ngực cao kia, Võ Thiên Nam nhìn thấy trong lòng phát nhiệt, phát hiện cùng so với ‘vị trong nhà’ quả thực là cách biệt một trời một vực.
Nhất là khi biết được nàng cũng là cô nương đợi gả chồng, cũng không phải là tu sĩ, trước mắt cũng đã đến tuổi lấy chồng, trong lòng hắn có thể nói đã rục rịch dục vọng, hận không thể âu yếm một phen, làm sao lại cố kỵ huynh trưởng của nàng ta.
Đối với những câu hỏi của Đào Yến Nhi, Võ Thiên Nam đúng là hỏi gì đáp nấy, cũng duy trì thái độ khiêm tốn, cũng rất có phong độ, ‘cũng’ không đề cập tới việc bản thân đã có thê thất…
Một phen cùng đi chung trò chuyện hòa hợp, khiến cho Võ Thiên Nam như tắm trong gió xuân, thể xác tinh thần đều vui vẻ.
Đào Yến Nhi một câu ‘Võ huynh’, càng gọi càng làm cho Võ Thiên Nam lâng lâng.
Trên đường đi tuyệt đối là ân cần chiếu cố cho hai huynh muội, một chút việc vặt có thể nói là chạy tới chạy lui hỗ trợ thu xếp gọn gàng, nói văn vẻ cái gì mà ‘đều cùng là đồng hương, nên hỗ trợ là hẳn nà’.
Chỉ là không biết, đối với những đồng hương huyện Bình Xuyên khác, không biết có được hắn chiếu cố như vậy không.
Thẳng đến đưa hai huynh muội tới ở một chỗ trong phủ thành dừng chân, Võ Thiên Nam mới lưu luyến cáo từ rời đi.
Bất quá thời gian sau đó, cơ hồ mỗi ngày Võ Thiên Nam đều sẽ đến thăm hai huynh muội. . . . . .
Lại luyện hóa thêm một đạo Truyền Pháp Hộ Thân Phù xong, Ngưu Hữu Đạo từ trong nhà tranh đi ra, Hắc Mẫu Đơn nghênh đón.
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, ra hiệu không cần đi theo, để mình hắn đi vào sâu trong sơn cốc.
Dọc theo dòng suối ngược lên, cuối cùng đứng ở cạnh một cái đầm nước, Ngưu Hữu Đạo cất bước tiến vào trong đầm nước, từ từ ngồi xếp bằng ở trong nước, nước ngập chưa đến ngực.
Nhắm mắt, khoanh chân lại, thi pháp.
Rất nhanh, quanh người hắn xuất hiện vụn băng, một vòng băng hiện lên quanh người hắn.
Dần dần, diện tích nước bị đóng băng lan ra, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy khuếch đại.
Không bao lâu sau, nước trong nửa cái đầm đông lại, hóa thành một khối băng đường kính cỡ một trượng bọc hắn lại trong đó, dưới mặt trời rực rỡ, mặt băng có hàn khí lạnh lẽo bốc lên.
Chờ một chút sau, lấy hắn làm trung tâm, khối băng lớn lại tỏa ra hơi nóng hừng hực, diện tích khối băng cấp tốc hòa tan dần theo bốn phía.
Cuối cùng chịu không nổi bọt nước, tằng băng mỏng ‘crack’ vỡ vụn, nổi trên mặt nước trôi ra, trôi xuống phía hạ du.
Ầm!
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên từ trong nước xông ra, mang theo bọt nước bắn thẳng lên trời cao.
Người đang ở trong đám bọt nước, tay trái Ngưu Hữu Đạo lăng không bổ ra một chưởng, mảng lớn bọt nước bên trái hóa thành băng đá ào ào rơi xuống.
Tay phải bổ ra một chưởng, mảng lớn bọt nước bên phải nhanh chóng bốc hơi, hóa thành sương trắng bay bay phiêu tán.
Ngưu Hữu Đạo lại rơi xuống lại mặt nước, phiêu phù trôi nổi trên mặt nước, băng đá ào ào rơi xuống mặt nước, chìm chìm nổi nổi thành mảng vụn băng lớn trôi theo dòng nước, trên không sương trắng lượn lờ tiêu tan.
Toàn thân ướt nhẹp Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, có chút hài lòng đối với tiến độ tu luyện gần đây.
Hiện tại xem ra, Truyền Pháp Hộ Thân Phù mà Đông Quách Hạo Nhiên trao tặng hắn thật sự là giúp cho hắn một đại ân, nếu không hắn làm sao có tiến độ tu hành nhanh như vậy được.
Bên tai truyền đến âm thanh loạt soạt, làm hắn quay đầu lại nhìn về phía thác nước dưới vách núi, quay người, lăng ba vi bộ, đạp sóng mà đi, không nhanh không chậm lướt về phía thác nước, trên người có sương mù bốc lên, quần áo nhanh chóng được hong khô.
Hình ảnh một người bốc khói trắng đạp sóng lướt đi, ở trong sơn cốc này trong có vẻ hơi quỷ dị.
Đúng lúc này, một bóng người lướt đến, quát lên gọi: “Đạo gia!”
Người đến chính là Viên Phương.
Ngưu Hữu Đạo cũng không quay đầu lại, “Ta dặn rồi, trong thời gian này nếu không có chuyện gì gấp gáp thì không nên quấy rầy ta.”
Viên Phương chạy theo song song trên bờ, nói: “Phía Kim Châu bên kia có tin tức.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức nghiêng người nhảy