Chương 224: Họa lớn trong lòng
Edit : Luna Huang
Đương nhiên, cũng không phải là hắn thật sự muốn giúp hai huynh đệ kia, không thân không quen cũng chẳng biết, nào có khỉ gì lòng tốt mà mạo hiểm đi giúp người ta chứ, mà là do biết Bắc Châu nếu như rơi vào tay hay người kia thì sẽ không đáng để lo.
Nhưng hắn vẫn là muốn nói một câu, ‘không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ liên thủ cùng người ngu như heo!’
Cũng khiến hắn không thể không cảm thán liên tục: “Ba mẫu tử ở ngay trong phủ thứ sử, Thiệu Bình Ba muốn giết là có thể giết, bởi vậy có thể thấy được, tên kia đối với phủ thứ sử Bắc Châu thẩm thấu rất sâu, vượt xa chúng ta tưởng tượng, sợ cũng vượt xa tưởng tượng của Thiệu Đăng Vân, nếu không Thiệu Đăng Vân sẽ không để ba mẫu tử dễ bị sát hại như vậy, dù sao đó cũng là hai đứa con ruột của hắn. Theo như vậy, Thiệu Bình Ba có thể dễ dàng xử lý ba mẫu tử kia cũng không có gì ngạc nhiên.”
Viên Phương tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, từ từ gật đầu, rồi lại nghi ngờ nói: “Trên mật tín nói, sau khi chuyện này xảy ra, lúc trước Đường Nghi có thể tùy thời đi gặp Thiệu Bình Ba, lần này tiến đến cầu kiến Thiệu Bình Ba để hỏi thăm tình huống, kết quả lại không gặp được, chẳng lẽ không phải là Thiệu Bình Ba đã gặp nạn hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, “Chính là bởi vì Đường Nghi không gặp được, mới là hợp tình hợp lý, ta mới kết luận được ba mẫu tử kia là bị Thiệu Bình Ba xử lý. Thiệu Bình Ba làm ra loại chuyện này, tám chín phần mười đã bị khống chế lại, đoán chừng Đại Thiền sơn bên kia cũng không dễ quyết định, muốn nhìn thử xem phản ứng của ta bên này, cũng muốn nhìn xem phản ứng của Băng Tuyết các bên kia, đã chuẩn bị xong tùy thời cầm Thiệu Bình Ba ra bàn giao. Trong thời gian ngắn, đoán chừng Thiệu Bình Ba đừng nghĩ được tự do!”
Viên Phương hồ nghi: “Đạo gia, lần này ngài bố cục, không phải là muốn bức Đại Thiền sơn giết hắn a, Đại Thiền sơn lần này dám mạo hiểm buông tha hắn ư?”
“Mẹ nó, lão tử thừa nhận hắn hung ác!” Nói đến đây cái, Ngưu Hữu Đạo nhịn không được văng tục, lại nghiêng đầu xì một tiếng, vẻ mặt tự giễu nói: “Án theo lý thuyết, Đại Thiền sơn là muốn giết hắn, tại thời khắc mấu chốt này lại không nên đi chọc giận Thiệu Đăng Vân mới đúng, chẳng lẽ đi nghĩ ‘vò mẻ lại không sợ vò sứt’? Bắt đầu ta cũng không hiểu cháu trai kia có ý gì. Nhưng là kết hợp tình huống của bên kia, suy nghĩ mọi chuyện cùng về một hướng, sự tình trái lại thành đơn giản. Đại Thiền sơn muốn giết Thiệu Bình Ba, Thiệu Bình Ba lại tại thời khắc mấu chốt giết chết mẫu tử Nguyễn thị, thế là Đại Thiền sơn không có giết Thiệu Bình Ba nữa, đây là vì sao? Điểm chuyển biến nằm ở ngay tại cái chết của mẫu tử Nguyễn thị.”
Chắp tay sau lưng nhìn trời, thở dài: “Nắm chặt điểm mấu chốt này mà suy luận liền hiểu, sinh tử của mẫu tử Nguyễn thị có quan trọng với Đại Thiền sơn hay không? Không quan trọng! Đại Thiền sơn sợ Thiệu Bình Ba hay sao? Đã chuẩn bị giết hắn, tự nhiên là không sợ! Như vậy mẫu tử Nguyễn thị vừa chết hết, vì sao Đại Thiền sơn lại không dám động thủ với Thiệu Bình Ba nữa?”
Mắt Viên Phương sáng lên, “Dù sao Thiệu Đăng Vân cũng không phải là đồ trang trí!”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Giết Thiệu Bình Ba vì sao lại kiêng kị Thiệu Đăng Vân? Đạo lý rất đơn giản, Thiệu Bình Ba là nhi tử Thiệu Đăng Vân! Vì sao trước đó lại không cố kỵ cái này? Bởi vì mẫu tử Nguyễn thị chưa chết! Mẫu tử Nguyễn thị chết hết vì sao lại kiêng kị rồi?”
Trong nháy mắt Viên Phương minh ngộ, thốt ra, “Bởi vì Thiệu Đăng Vân liền chỉ còn một đứa nhi tử này!”
“Đúng vậy a! Thiệu Đăng Vân liền chỉ còn một đứa nhỉ tử này, nếu Đại Thiền sơn lại giết. . . Đại Thiền sơn là không sợ Thiệu Đăng Vân, thế nhưng lại kiêng kị Thiệu Đăng Vân, điểm đơn giản duy nhất chính là lợi ích của Đại Thiền sơn tại Bắc Châu, Đại Thiền sơn sợ Bắc Châu rối loạn, dưới tình huống bị hai nước ở trên dưới nhìn chằm chằm, Bắc Châu là không chịu nổi nhiễu loạn.” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Cho nên ta mới nói tên khốn kia hung ác, nếu hắn không làm như vậy, ta cũng sẽ không nghĩ tới phương diện này. Tên kia tại lúc khẩn cấp dùng chiêu này để vãn hồi bại cục, tám chín phần mười là cầm việc Thiệu Đăng Vân khống chế Bắc Châu ra làm áp chế, khiến cho Đại Thiền sơn sợ ‘ném chuột vỡ bình’!”
Viên Phương hít sâu một hơi, lấy phương thức giết huynh đệ ruột và kế mẫu đến bảo đảm chính mình, quả thật là ngoan độc!
Hắn hiện tại xem như minh bạch, vì sao Đạo gia nhất định phải nghĩ tới diệt trừ Thiệu Bình Ba cho bằng được, ánh mắt nhìn người của Đạo gia cũng xem như độc vô cùng.
“Đạo gia, buộc hắn làm ra loại chuyện này, thù này xem như kết xuống, loại người này cũng không thể lưu, nghĩ biện pháp diệt trừ đi!”
Ngưu Hữu Đạo tự giễu: “Ngươi cho rằng ta không muốn? Kiểu này cũng không chơi chết hắn, ta tạm thời thật sự là không làm gì được hắn. Hắn là liệu chuẩn ta không dám chọc đến Băng Tuyết các bên kia đi, nếu không sẽ không dám đi chiêu hiểm này! Người này còn khó dây hơn so với ta tưởng tượng, họa lớn trong lòng a!”
Viên Phương vê vê đầu trọc suy nghĩ, chợt nói: “Đạo gia, ta có một kế.”
Ngưu Hữu Đạo ‘a’ một tiếng, nhìn hắn, nhiều hứng thú nói: “Nói nghe thử xem.
Viên Phương cười gian nói: “Phái người đi Bắc Châu tung tin đồn, liền nói Thiệu Bình Ba muốn giết Thiệu Đăng Vân đoạt quyền, chỉ mới giết chết mẫu tử Nguyễn thị, liền bị Thiệu Đăng Vân may mắn tránh thoát một kiếp bắt lấy! Tướng sĩ Bắc Châu nhất định phải đi xác minh, nhìn thấy Thiệu Bình Ba quả nhiên bị bắt, đến lúc đó. . . Hắc hắc!”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Vô dụng, sự kiện đồng dao lần trước, không có khiến phụ tử bọn hắn bất hoà, ngược lại để Thiệu Đăng Vân càng thêm coi trọng hắn, có thể thấy được, tên Thiệu Đăng Vân này thật sự là tướng tài, rất có lòng dạ, cũng khó trách năm đó có thể được Thương Kiến Bá trọng dụng. Lần này Thiệu Đăng Vân không xử lý hắn, sợ là vẫn phải đảm bảo hắn, chỉ cần Thiệu Đăng Vân muốn đảm bảo hắn, tướng sĩ chạy tới, phụ tử bọn hắn gặp dịp thì diễn, lời đồn tự nhiên sẽ tự sụp đổ.”
Viên Phương nhíu mày lầm bầm, “Vậy thì thật là đáng tiếc, đáng tiếc không thể. . .”
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý hắn muốn nói, liên lụy tới Băng Tuyết các, ở Băng Tuyết các lại đang náo ra động tĩnh lớn như vậy, Kim Châu bên kia có truyền tin tức đến, ngay cả Đại tổng quản Băng Tuyết các Hàn Băng đều bị kinh động, bên này thật sự là không dám bộc lộ tình huống thật của Thiệu Bình Ba ra, nếu không nhất định có thể triệt để bôi xấu thanh danh của Thiệu Bình Ba.
Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo hắn cũng thật sự là không dám, hắn tin tưởng Thiệu Bình Ba cũng không dám làm ‘văn chương’ trên đầu của Băng Tuyết các.
Vụng trộm làm một hai lần còn được, lặp đi lặp lại đem Băng Tuyết các người ta kéo tới kéo lui, coi Băng Tuyết các người ta là bùn nặn à?
‘Tượng đất còn có ba phần hỏa tính’*, huống chi là Băng Tuyết các? Thực có can đảm lặp đi lặp lại dính dáng trên đầu người ta mà nói, chọc giận người ta, còn trông cậy vào người ta ngồi xuống, từ từ nghe hai nhà các ngươi giảng đạo lý hay sao? Chỉ sợ đừng hòng đứa nào chạy thoát!
Vỗ vỗ bả vai Viên Phương, “Cũng không tính đáng tiếc, vẫn có thu hoạch, lần này lời đồn ở Băng Tuyết các rõ ràng