Chương 225: Thư sinh
Edit : Luna Huang
Thiệu Tam Tỉnh thầm than trong lòng, Đại công tử làm cứ như đại địch sắp tới vậy, xem ra đúng là không phải kiêng kị vị kia bình thường, thân đang ở trong địa lao phủ thứ sử, được nhiều cao thủ bảo vệ, lại vẫn không có cảm giác an toàn.
Bất quá cũng có thể lý giải, còn chưa gặp qua đối thủ nào lại khiến cho Đại công tử bị thua thiệt lớn đến như vậy!
“Đại công tử yên tâm, chuyện vừa nảy sinh, ta đã lập tức liên hệ Tô tiểu thư trước tiên, Tô tiểu thư nghe nói Đại công tử xảy ra chuyện, chắc hẳn sẽ chạy tới đây đầu tiên.” Thiệu Tam Tỉnh lần nữa trấn an, lại đưa tay mời, “Đại công tử, ăn no đã mới có khí lực làm việc.”
Nghe nói đã sớm thông báo cho Tô Chiếu, Thiệu Bình Ba mới hơi yên tâm lại, cầm đũa lên chậm rãi ăn.
Chỉ là, hai dấu bàn tay Thiệu Đăng Vân lưu lại hai bên má hắn y nguyên nổi bật.
Giết kế mẫu, giết hai huynh đệ ruột, bị trừng phạt thế này coi như là đã nhẹ đến không thể nhẹ hơn rồi. . . . . .
Dưới màn đêm, hai tên hán tử say rượu bá vai bá cổ, bước chân loạng choạng đi tới.
Trên đường đi, một người vịn vào tường, người kia lung la lung lay nấc ợ hỏi: “Lý huynh, ..ao dậy nè? Say ..ồi?” (tiếng lè nhè say rượu)
Người vịn vào tường cúi đầu khoát tay, “Mắc quá, để cho thuận tiện, ngươi đi trước đi, chỗ đó ta biết rồi, chút nữa sẽ đến ngay.”
“A ha ha, vậy ngươi nhanh nhanh chút.” Người kia cười khặc khặc lè nhè nhắc nhở xong quay người đi trước.
Đợi người này đi xa, nam tử say rượu trốn trong góc tường ‘xè xè’ xong liền dần dần đứng thẳng dậy, thắt lại lưng quần, đi ra khỏi góc tường, nhìn lại bóng người nghiêng nghiêng ngả ngã bước đi ở đằng xa, ánh mắt đã khôi phục thanh tỉnh, nào có bị say gì, người này chính là Lục Thánh Trung cải trang thành.
Bước nhanh đi vòng đường khác, biến mất ở trong bóng tối, đi tới một chỗ gần nơi cần đến quan sát, nấp trong một tán cây cao quan sát.
Không lâu sau, hán tử say kia lắc lư bước đến, đứng ở bên ngoài cửa một tiểu viện, nắm tay nện vào cửa, hét gọi: “Đàm huynh, Đàm huynh. . .”
Rất nhanh, cửa tiểu viện mở ra, một nam tử mặt mày thanh tú xuất hiện, ăn mặc kiểu thư sinh, tay còn cầm quyển sách, hiển nhiên trước đó đang đọc sách.
Nhìn thấy hán tử say rượu trước cửa, bèn kinh ngạc nói: “Đường huynh, sao ngươi uống say khướt thế này?”
“Mới quen được một vị bằng hữu, chờ lát nữa ta giới thiệu cho ngươi làm quen.” Hán tử say cười ha ha, rồi bước qua cánh cửa, đi vào trong mà chẳng cần xin phép luôn.
“Đường huynh. . .” Thư sinh có vẻ hơi bất đắc dĩ, uống say vậy rồi còn chạy tới nhà hắn, để hắn rất câm lặng.
Thư sinh bước ra ngoài cửa nhìn ngó bên ngoài một chút, chẳng có thấy cái người gọi là ‘mới quen’ kia đâu, lắc đầu, lui trở về, đóng cửa.
Hành động gõ cửa trước đó của người kia, Lục Thánh Trung núp ở trên cao liền chú ý quan sát cẩn thận bốn phía để thăm dò, nhìn xem coi có người ẩn núp ở chung quanh nhà của thư sinh này hay không.
Vì sao chú ý thư sinh này như vậy? Chỉ vì lúc Võ Thiên Nam đàm luận thơ từ với Đào Yến Nhi, vì bóc phét bản thân hắn đối với thi từ cũng không xa lạ gì, từng nói đến một sự kiện, nói muội muội của Thiệu Bình Ba là Thiệu Liễu Nhi đã từng tổ chức qua một cái Thi Từ xã, lúc trước hắn cũng là một thành viên trong Thi Từ xã kia.
Trong lúc vô tình có đề cập tới, nói ở trong Thi Từ xã, muội muội của Thiệu Bình Ba có quan hệ không tệ với một người tên gọi là Đàm Diệu Hiển.
Bất quá chỉ đề cập một chút, xong lại lập tức ngậm miệng không nói tới nữa, hỏi thế nào cũng không chịu nói tiếp.
Lục Thánh Trung là đã làm qua ‘thích khách’, lúc trước cũng đã nghĩ biện pháp ám sát Ngưu Hữu Đạo, có thể được Ngưu Hữu Đạo ‘ưu ái’, hiển nhiên là một tên ‘thích khách ưu tú’.
Thân là một tên ‘thích khách ưu tú’, tự nhiên nhạy bén, ý thức được trong lời nói của Võ Thiên Nam có thâm ý khác.
Nhưng mà, lúc ấy hắn lại lấy việc hoàn thành nhiệm vụ Ngưu Hữu Đạo nhắn nhủ làm đầu, không nên làm cho phức tạp ‘đánh cỏ động rắn’, nên không có điều tra những chuyện liên quan đến Thiệu Liễu Nhi nhiều, chỉ là ở trong sơ đồ những nhân vật có liên quan đến Thiệu Bình Ba, Thiệu Liễu Nhi lại tăng thêm tên Đàm Diệu Hiển này.
Lần này trở về, lần nữa nhận được nhiệm vụ, cân nhắc sơ đồ nhân vật liên quan đến Thiệu Bình Ba, hắn muốn tìm kiếm đối tượng ra tay, hơi bị khó!
Thế là ánh mắt lần nữa chú ý tới Đàm Diệu Hiển, chuẩn bị trước tiên sờ soạng xem người này thế nào, nhìn xem có thể tìm được sơ hở gì hay không.
Mặc dù Ngưu Hữu Đạo có nói, thời điểm hiện tại là lúc Thiệu Bình Ba yếu thế nhất, thế nhưng dù sao thành Bắc Châu này cũng nằm dưới sự kiểm soát của Thiệu Bình Ba, khiến cho hắn không thể không cẩn thận lại.
Nhất là khi biết Thiệu Bình Ba đã tránh thoát được một kiếp, mà lại lấy thủ đoạn ác độc không thể tưởng tượng nổi như vậy để tránh thoát một kiếp, rốt cục khiến cho hắn cực kỳ ý thức được lời Ngưu Hữu Đạo nói, tên Thiệu Bình Ba này đích xác rất nguy hiểm!
Kể từ đó, hắn càng tỏ ra cẩn thận hơn.
Sau khi tìm được Đàm Diệu Hiển này rồi, hắn đã lượn lượn chung quanh nhà Đàm Diệu Hiển điều tra một lượt, được biết Đàm Diệu Hiển ở một mình, nhưng vẫn không có dám tiếp xúc trực tiếp.
Nhìn từ mặt ngoài, tên Đàm Diệu Hiển này chỉ là người bình thường, nghe nói nguyên bản là một tên thư sinh dạy học, lại có thể có quan hệ không tệ với nữ nhi của thứ sử, không biết được tình huống trong đó, Lục Thánh Trung không thể không cảnh giác.
Thế là dưới tình huống không đụng chạm đến ‘đối tượng’, hắn trước tiên ra tay từ chỗ tương đối an toàn vòng ngoài, âm thầm điều tra một phen, tìm được một người bằng hữu của Đàm Diệu Hiển, nghĩ biện pháp lân la làm quen, dụ uống say khướt, lợi dụng nó say rượu lừa hắn tối nay tới tìm Đàm Diệu Hiển chơi.
Để người này tới gặp Đàm Diệu Hiển trước tự nhiên không phải là mục đích chính, mà là muốn mượn cơ hội này để quan sát một chút, nhìn xem Đàm Diệu Hiển có phải thật sự là người bình thường hay không, xung quanh hắn có trạm gác ngầm hay không, nhất là có tu sĩ không.
Dù theo Ngưu Hữu Đạo nói, Thiệu Bình Ba lúc này yếu thế, ngay cả hán tử say rượu kia cũng nói Đàm Diệu Hiển là người bình thường, nhưng hắn vẫn là cẩn thận tập trung cao độ.
Quan sát một hồi lâu, thấy cũng không có cái gì dị thường, Lục Thánh Trung lúc này mới yên lòng, từ trong tán cây trượt xuống, mượn bóng tối men theo chân tường lặng yên rời đi.
Lúc trở lại, đã xuất hiện đường hoàng ở trên một con ngõ nhỏ, tay xách gói thịt cộng vò rượu đi tới.
Trước đó nói với hán tử say kia sẽ đến ngay, hắn lại núp quan sát lâu như, đã trì hoãn không ít thời gian, đi mua chút rượu thịt để lấy lí do thoái thác.
Đi tới Đàm gia, gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt thanh tú Đàm Diệu Hiển mở cửa ra, nhìn thấy ngoài cửa một vào người xa lạ, mắt tỏ ra vẻ hồ nghi, hỏi: “Ngươi là ai?”
Lục Thánh Trung mỉm cười đáp: “Là Đàm huynh sao? Tại hạ Lý Cát, Đường huynh gọi ta tới, nói là muốn giới thiệu cho chúng ta làm quen.”
“Hở. . .” Đàm Diệu Hiển sững sờ, vừa nãy nghe vị kia thuận miệng nói ra, cho là lời người say, không nghĩ là có người tới thật.
Thư sinh tất nhiên cấp bậc lễ nghĩa là không kém, vội vàng chắp tay chào hỏi, “Nguyên lai là Lý huynh.” Sau đó mở rộng cửa ra