Chương 244 Nam Châu Bắc Châu
Edit : Luna Huang
Suy nghĩ một lúc, hắn hỏi tiếp: “Hình như chư quốc đều là sang Tề quốc mua sắm chiến mã phải không? Bọn hắn làm sao mua được vậy?”
Lam Nhược Đình hơi khoát tay áo, “Đạo gia, quốc gia thì không giống vậy. Đầu tiên, tự các quốc gia đều có chăn nuôi vài trại ngựa riêng, thứ yếu, giữa các quốc gia với nhau, có quan hệ kềm chế lẫn nhau, nếu Tề quốc cất hết chiến mã trong tay, không bán ra, sợ là sẽ dẫn tới họa diệt quốc, chư quốc tất nhiên sẽ liên thủ vây công”.
“Thêm nữa, chiến mã vốn là con đường kiếm tiền lớn nhất của Tề quốc, cũng là cái căn bản để Tề quốc bảo trì quốc lực, cho nên, hàng năm Tề quốc đều sẽ cấp ra một số hạn ngạch nhất định bán cho chư quốc, trên cơ bản có thể bảo đảm cho chư quốc bổ sung chiến mã già yếu bị đào thải, ngoài trừ Tề quốc quản lý khống chế nghiêm ngặt ra. Phần hạn ngạch bán cho Yến quốc, tự nhiên triều đình là chia cho người một nhà, làm gì chia cho chúng ta?”
Ngưu Hữu Đạo “à” một tiếng, minh bạch cách thức vận hành con đường này, hắn còn suy tính thử xem cách mua sắm của chư quốc, hiện tại xem ra, khỏi phải nghĩ nữa.
Ngẩng đầu lên nhìn địa đồ, “Gần đây nhất ở xung quanh không có chuyện gì chứ?”
Lam Nhược Đình: “Chúng ta bên này cùng Kim Châu là tương hỗ lẫn nhau, duy trì cân bằng vi diệu, tạm thời chưa có chuyện gì. Bất quá, tiến độ phát triển của chúng ta bên này ít nhiều gì vẫn là làm cho xung quanh bất an.”
Ngưu Hữu Đạo thỉnh giáo: “Sao lại vậy?”
Lam Nhược Đình chỉ vào bản đồ giải thích: “Hai quận phổ biến tân chính, mặc dù phát triển nhanh, nhưng người sáng suốt đều biết, tài lực và nhân lực bị thu hút chính là của xung quanh, hấp thu hết tài lực và nhân lực của xung quanh, tự nhiên xung quanh bị rút rỗng, Kim Châu bên kia đã rất bất mãn với chúng ta, vì duy trì cân bằng thế cục, không để bị phá vỡ, chúng ta bên này đã chủ động phong tỏa tài nguyên từ phía Kim Châu bên kia chảy vào, làm dịu bớt sự bất mãn của Kim Châu.”
“Kim Châu bên kia cũng còn tốt, địa bàn hai quận dù sao cũng nằm trong đất của Nam Châu, trước mắt, tài nguyên hấp thu vẫn là từ Nam Châu, đã làm cho không ít địa phương của Nam Châu trống rỗng, khiến cho Chu Thủ Hiền kinh hoảng, cũng đưa tới cảnh giác của triều đình. Nhận được tin tức từ kinh thành bên kia báo, Chu Thủ Hiền đã thượng tấu lên triều đình, xin triều đình cung ứng, tính bắt chước chúng ta bên này, để chống lại chúng ta.”
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày: “Nói như thế, há không phải là phiền phức à? Địa bàn hai quận sao có thể cạnh tranh với toàn bộ Nam Châu được?”
“Không phải vậy!” Lam Nhược Đình khoát tay áo, cười nói, “Chu Thủ Hiền cũng là hết biện pháp rồi, cái này chỉ là tự vệ mà thôi, chuẩn bị để tương lai có cái bàn giao với triều đình. Kỳ thật trong lòng Chu Thủ Hiền đã biết rõ, Nam Châu không có cách nào bắt chước theo chúng ta được, triều đình cũng sẽ không cấp tiền cho hắn.”
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái, “Vì sao?”
“Đạo lý rất đơn giản, triều đình phát tiền xuống, tu hành môn phái phía sau Nam Châu tất nhiên muốn chìa tay, số tiền thực sự có thể cho Nam Châu sử dụng còn lại được bao nhiêu? Thêm nữa là, một khi Nam Châu học theo cách thức của chúng ta, tài nguyên bọn hắn hấp thụ lại chính là của những châu khác, những châu đó có thể đáp ứng sao? Chỉ sợ ở trên triều đình, Chu Thủ Hiền bị vây công chửi, cũng đã khiến cho hắn chịu hết nổi rồi ý chứ. Mặt khác, những châu khác cũng có thể chìa tay xin triều đình như vậy, cho Nam châu, lại không cho những châu khác, chẳng lẽ triều đình có thể bất công được như vậy sao? Trong nội bộ triều đình bị quá nhiều cản trở, cho nên triều đình không có khả năng cấp phát cho Nam Châu.”
“Triều đình không phát tiền, Nam Châu muốn áp dụng phương pháp miễn giảm thuế như chúng ta, căn bản là không có khả năng, không có thuế, tu hành môn phái phía sau liền bị đứt mất tài lộ, những môn phái kia sẽ không đồng ý, Chu Thủ Hiền không chịu nổi được áp lực đó, cứng rắn đi làm mà nói, chỉ sợ vị trí châu mục kia của Chu Thủ Hiền còn chưa làm được mấy ngày liền bị rớt đài, nói không chừng, ngay cả cái mạng cũng mất nốt.”
“Muốn học theo mô hình như chúng ta, phải có được điều kiện nhất định đã, những khía cạnh khác không nói, điều lớn nhất đầu tiên, là hoàn cảnh phải cho phép. Vị trí hai quận chúng ta, có sự tương hỗ với Kim Châu Triệu quốc, triều đình không dám tùy tiện động đến chúng ta, khẽ động một cái là có chuyện lớn ngay, cho nên chúng ta mới có không gian phát triển. Không nhiều chư hầu có được cái điều kiện này, Thiệu Đăng Vân chiếm đoạt Bắc Châu cũng tính là một chư hầu có điều kiện trên, Bắc Châu mượn thế của Hàn quốc với Yến quốc, lợi dụng hai bên nên ngăn trở, triệt tiêu sự uy hiếp, mới có thể cầm cự phát triển.”
“Hiện tại, kỳ thật hình thái phát triển của Bắc Châu không khác chúng ta là mấy, Thiệu Đăng Vân này không đơn giản, trước kia, lúc ở bên người Ninh Vương, thật đúng là không nhìn ra.”
Nói đến Bắc Châu, Ngưu Hữu Đạo không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, xem ra bên này cũng chú ý tới Bắc Châu, trong lòng không khỏi cảm thán, không phải cái gì Thiệu Đăng Vân không đơn giản, mà là tên Thiệu Bình Ba nhi tử của Thiệu Đăng Vân kia mới đúng!
Hai mắt Thương Triều Tông sáng ngời, đầy thần thái, nhìn chằm chằm địa đồ, “Tất cả những điều này cũng phải có một cái ranh giới cuối cùng, một khi vượt khỏi ranh giới nhượng bộ cuối cùng mà triều đình có thể chịu, triều đình tất nhiên sẽ muốn hi sinh lợi ích, như là liên kết với quốc gia khác để kiềm chế Triệu quốc đại loại, sau đó ngang nhiên phát động tiến công chúng ta. Cho nên, nhất định phải nhanh chóng gia tăng vũ lực, chỉ có vũ lực cường đại, đến độ khiến cho triều đình khó mà chịu đựng nổi tổn thất khi muốn sử dụng vũ lực với chúng ta, triều đình mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Kỵ binh rất là quan trọng, bằng không, một khi triều đình xuất kích, đại quân chúng ta chỉ dựa vào hai cái đùi là chạy không lại bốn cái chân, người ta đánh xong, viện quân của chúng ta còn đang trên đường chạy tới mà nói, cuộc chiến này là không còn cách nào đánh được nữa.”
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, lượn quanh một vòng, vấn đề lại về tới trên người chiến mã.
Hắn hiện tại xem như minh bạch, vì cái gì Thiên Ngọc môn chịu bỏ tiền ra mua chiến mã, đầu tiên là trên tay có tiền, thứ yếu, chắc hẳn Thiên Ngọc môn cũng đã cảm nhận được loại nguy cơ vô cùng cấp bách này, chắc chắn lúc bên này nhờ Thiên Ngọc môn mua chiến mã cũng đã nói qua vấn đề này rồi.
Đồng dạng, vấn đề vô cùng cấp bách này cũng làm cho Ngưu Hữu Đạo cảm nhận được một loại uy hiếp, một khi Thương Triều Tông chiến bại, hắn cũng mất đi hoàn cảnh tu luyện an toàn này.
Cũng không có cách nào an tâm tu luyện nữa, Ngưu Hữu Đạo mang theo một bụng đầy suy tư yên lặng trở về . . . . . .
Bắc Châu, phủ thứ sử.
Thiệu Bình Ba đã chuyển ra khỏi Lăng Ba phủ, sau khi mẹ con Nguyễn thị chết, hắn liền chuyển về phủ thứ sử.
Đầu tiên là để thuận tiện xử lý quân chính sự vật, thứ yếu là hai người ở cùng một chỗ,