Chương 245: Tề quốc là cái hố to
Edit : Luna Huang
Nhìn chằm chằm địa đồ suy nghĩ một chút, Tô Chiếu chậm rãi gật đầu, tựa hồ nhẽ nhõm không ít, “Ngươi đã có chuẩn bị phương diện này, vậy vấn đề ngược lại là không lớn.”
Thiệu Bình Ba: “Tốt, Tề quốc bên kia phải xem tỷ rồi, thế cục bức bách, việc này không nên chậm trễ, càng nhanh càng tốt.”
“Làm sao?” Tô Chiếu nhìn sang, giễu giễu nói: “Ta vừa mới trở về, ngươi đã vội vàng muốn đuổi ta đi rồi?”
Thiệu Bình Ba cười cười, “Tỷ nói gì vậy, tỷ biết rõ ta không có ý đó mà.”
Thấy hai người bắt đầu tán tỉnh, Thiệu Tam Tỉnh cúi đầu, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, không tiện quấy nhiễu.
Không có người ngoài, lập tức một đôi mắt sáng của Tô Chiếu có chút ướt át, ẩn ý đưa tình, từ từ tới sát Thiệu Bình Ba.
Thiệu Bình Ba hơi ngửa người ra sau một chút, hiềm nghi như có né tránh, bất quá cuối cùng vẫn đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, khẽ mỉm cười.
Tô Chiếu thuận thế nhẹ nhàng dựa sát vào ngực của hắn, hai người ôm lấy nhau, tóc mai dính sát vào nhau.
“Ngươi sẽ không ghét bỏ ta, sẽ lấy ta đúng không?” Tô Chiếu nằm trong ngực hắn nỉ non.
Thiệu Bình Ba: “Ta đã nói rồi, không phải tỷ ta sẽ không cưới, nhưng tỷ cũng biết, bây giờ không phải là thời điểm, nếu ta không có đủ thực lực, tỷ cũng vô pháp thoát khỏi tổ chức của tỷ, bây giờ hết thảy điều chúng ta làm, là vì ta, cũng là vì tỷ, vì tương lai của chúng ta.”
Tô Chiếu khẽ thở dài: “Chỉ mong được như vậy đi!”
Thiệu Bình Ba: “Hình như tỷ không tin lắm.”
“Không phải!” Tô Chiếu khe khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại, có chuyện nàng vẫn muốn hỏi, cũng muốn làm, nhưng nàng cố kỵ thân phận của mình, không mở miệng ra được, sợ bị coi thường.
Yên lặng ôm nhau một hồi, Thiệu Bình Ba bỗng nhiên bị ho khan, đẩy nàng ra, sau khi hết ho, mới hỏi: “Tình hình Ngưu Hữu Đạo bên kia thế nào rồi?”
Tô Chiếu nhìn hắn lắc lắc đầu, “Ngươi nha! Ta xem Ngưu Hữu Đạo đã trở thành tâm bệnh của ngươi rồi, vừa nghĩ tới hắn lòng ngươi liền nổi nóng, liền muốn ho.”
Thiệu Bình Ba quay đầu lại cầm chén trà lên nhấp một ngụm cho thấm giọng, “Tỷ nghĩ nhiều rồi.”
Tô Chiếu: “Ở quận Thanh Sơn bên kia, ta đã phái người nhìn chằm chằm rồi, ngay cả cái bóng của Ngưu Hữu Đạo cũng không nhìn thấy. Chỗ hắn tiềm ẩn được đề phòng sâm nghiêm, tập trung tu sĩ mấy cái môn phái, căn bản không có cách tiếp cận, cũng không biết hắn trốn ở bên trong làm cái gì. Xem ra, hắn hẳn là tự tại hơn ngươi nhiều lắm, không có tục sự phiền nhiễu, tựa hồ một mực trốn ở trong núi thanh tu. Hắn co đầu rút cổ không ra kiểu này, không lộ ra chút sơ hở nào, ta cũng không làm gì được hắn.”
Thiệu Bình Ba im lặng không nói gì, phát hiện chỉ một mình hắn ăn thiệt thòi, tục sự thì có Thương Triều Tông quản lý, Ngưu Hữu Đạo là một tên tu sĩ, cũng không thống lĩnh quân đội, cũng không chủ trì chính vụ, coi như ngươi muốn học người ta tung cái lời đồn gì đó, nước bẩn cũng chỉ là dội lên trên người Thương Triều Tông, căn bản chẳng có ảnh hưởng gì đến Ngưu Hữu Đạo cả.
Người ta hiện tại lặn mất tăm, ngươi lại càng không tìm ra được sơ hở để ra tay.
“Trong lòng còn đang ấm ức à?” Tô Chiếu hỏi thử, lại an ủi: “Ngươi yên tâm đi, hắn không có khả năng vĩnh viễn trốn mãi không ra ngoài, sẽ có thời điểm hắn lộ mặt, rồi sẽ tìm được cơ hội hạ thủ thôi.”
Thiệu Bình Ba thề thốt phủ nhận, “Không có, ta là đang nghĩ, tình huống của Thương Triều Tông bên kia không khác tình huống Bắc Châu là mấy, có thể nói là ‘đồng mệnh tương liên’, sợ là bọn hắn cũng cần chiến mã, tỷ không bận quá thì có thể chú ý một chút.”
“Ừ!” Tô Chiếu nghĩ nghĩ rồi gật đầu
Hít sâu một hơi, Thiệu Bình Ba lại hỏi: “Đúng rồi, tên Lệnh Hồ Thu kia, có thể dẫn ta tới gặp mặt được không ?”
Hắn luôn cảm thấy hứng thú đối với người này, muốn Tô Chiếu hỗ trợ mời chào, nhưng mà Tô Chiếu cũng không có cách nào, cho nên hắn muốn gặp Lệnh Hồ Thu một lần, muốn tự mình xuất thủ thử thử xem có khả năng giải quyết hay không.
Tô Chiếu cười khổ, thở dài thườn thượt, “Nói ra ngươi đừng có tức giận đó.”
“Tức giận?” Thiệu Bình Ba kinh ngạc, “Đơn giản chỉ là không dẫn ta tới gặp được, ta làm sao đến mức phải tức giận?”
Tô Chiếu: “Đã tìm được hắn, sai người tới thăm hỏi hắn, nói ngươi muốn gặp hắn một chút. Hắn nói lại, một tên phàm phu tục tử như ngươi có cái gì tốt mà gặp. Hắn nói, hắn chỉ liên hệ với người trong giới tu hành, hắn còn cố ý nói, nói là có quen biết chưởng môn Hoàng Liệt của Đại Thiền sơn, nói Hoàng Liệt nhiều ít gì vẫn sẽ cho hắn mấy phần tình cảm. Còn nói cái gì mà người trong thiên hạ nhiều như vậy, ai cũng làm quen hết mà nói, hắn làm quen cũng không hết.”
“. . . . . .” Thiệu Bình Ba ngưng nghẹn, im lặng, ý tứ trong lời nói của vị kia rất rõ ràng, chướng mắt hắn tên phàm phu tục tử này.
Nhắc tới Hoàng Liệt, ý tứ lại càng rõ ràng, ngươi bất quá là con chó săn của Đại Thiền sơn, ta quen biết chủ tử ở sau lưng ngươi là đủ rồi, có cần phải lôi kéo cái gì với ngươi sao?
Thiệu Bình Ba cười lạnh một tiếng, trong lòng ẩn ẩn có lửa giận, bất quá nghĩ lại, lại ép xuống, ngẫm lại, người ta nói cũng không sai, không cần lôi kéo quan hệ với người trong thế tục làm gì, nếu có chuyện, người ta trực tiếp tìm thế lực ở sau lưng thế tục là được, thế lực ở sau lưng lên tiếng, ngươi dám không nghe sao?
“Xem ra không có cơ hội gì nữa, là ta đã nghĩ nhiều rồi.” Thiệu Bình Ba nhàn nhạt lên tiếng.
Tô Chiếu thở dài: “Người này có rất nhiều mối quan hệ, bối cảnh phức tạp, ta cũng không biết rõ mạng lưới quan hệ của hắn, không dám hành động bừa. Theo ý ta, nhìn xem tình huống rồi hành động tiếp cũng không muộn, không cần phải gấp gáp.”
Thiệu Bình Ba hừ lạnh, “Một ngày nào đó, sẽ có thời điểm hắn đi cầu ta, ta ngược lại muốn xem coi, hắn làm sao đem những lời này nuốt ngược trở lại!”
Tô Chiếu hơi cười khổ, khẽ lắc đầu, phát hiện vị này cái gì cũng được, nhưng lòng dạ lại hơi kém chút, quá kiêu ngạo rồi, nếu không làm sao bị tức đến mức thổ huyết được. . . . . .
Từ quận thành trở về, Ngưu Hữu Đạo tới trang viên trong núi.
Một tòa trang viên không lớn lắm, cũng không xa hoa gì nhiều, đơn giản thanh lịch, tô điểm chút hoa cỏ cây cối, xây ở trên đỉnh núi, địa thế tương đối cao, có thể nhìn ra toàn bộ sơn cảnh chung quanh, có thể nhìn thấy hình dáng quận thành quận Thanh Sơn phía xa xa.
Toà trang viên này được hoàn thành vào ba tháng trước, Ngưu Hữu Đạo vào ở đã được hơn tháng nay.
Nhân viên tương quan cũng vào ở theo, Thương Thục Thanh cũng vào ở nơi này, để quận chúa người ta tiếp tục ở lại nhà tranh cũng không tốt, Thương Thục Thanh cũng đã chiếm một cái đình viện nho