Chương 246 Lệnh Hồ Thu
Edit : Luna Huang
Nghe nói là Lệnh Hồ Thu, Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu với Hạ Hoa cùng nhìn nhau, đều ngạc nhiên, tựa hồ có chút không thể tin được.
Ngưu Hữu Đạo cũng lấy làm kì quái, nghe ra được trong lời Ngô Tam Lưỡng có ý khác, cái gì mà không biết là thật hay là giả là sao? Bèn quay lại hỏi: “Lệnh Hồ Thu? Rất nổi danh sao?”
Ngô Tam Lưỡng gật đầu lia lịa, “Rất nổi danh, nhưng ta chỉ được nghe tên, lại chưa có duyên nhìn thấy, nên mới không biết người tới là thật hay là giả.”
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên, quay sang nhìn ba vị đang ngồi cùng, có vẻ như đang hỏi, các ngươi có biết hay không vậy?
Hạ Hoa đã đứng dậy nói, “Lệnh Hồ Thu chính là danh sĩ Tấn quốc, người này đi khắp thiên hạ kết giao bằng hữu, ta có nghe qua đại danh của hắn, nhưng cũng là chưa từng thấy qua.”
Trịnh Cửu Tiêu nói: “Người này là thương lái nổi danh khắp tu hành giới, mặc dù bản thân hắn không có thế lực nào, nhưng có các mối quan hệ cực rộng, không thể khinh thường . . . . . .”
Phí Trường Lưu: “Nghe nói người này có giao tình với nhiều người có máu mặt trên tu hành giới, kiểu như bằng hữu ở khắp thiên hạ, đi đến nơi nào cũng có bằng hữu. . . . . .”
Từ trong lời ‘giới thiệu’ của ba người, Ngưu Hữu Đạo đã hiểu đại khái người này là như thế nào, hay là lần đầu hắn nghe nói tới có loại người này, ở trong cuốn « Thượng Thanh Thập Di Lục » của Thượng Thanh tông thế mà chưa từng thấy miêu tả qua.
Chính vì vậy, hắn ngược lại có chút buồn bực, hỏi Ngô Tam Lưỡng, “Ngươi xác nhận là hắn tới bái phỏng ta, mà không phải tới bái phỏng bọn hắn?” Ngón tay chỉ chỉ đám Phí Trường Lưu.
Ngô Tam Lưỡng nói: “Hắn chỉ đích danh, là tới bái phỏng Đạo gia ngài.”
Mấy người Phí Trường Lưu nhìn nhau, nhìn cái kiểu này, Ngưu Hữu Đạo căn bản là không biết Lệnh Hồ Thu kia rồi, nhưng nếu thật là Lệnh Hồ Thu, vậy hắn chạy tới đây bái phỏng Ngưu Hữu Đạo để làm gì? Chẳng lẽ muốn làm quen Ngưu Hữu Đạo?
Nếu đúng là trường hợp đó thì, trong lòng ba người chợt có chút khó chịu, cái này nói rõ điều gì? Nói rõ Lệnh Hồ Thu người ta cho rằng, Ngưu Hữu Đạo có sức ảnh hưởng hơn bọn hắn đây mà.
Ngưu Hữu Đạo vẫn còn có chút khó tin nổi, nhìn ba người bọn hắn, hỏi: “Không phải bái phỏng các ngươi, mà tới bái phỏng ta? Các ngươi cảm thấy vị này có ý gì đây?”
Hạ Hoa chợt cười nói: “Hình như cũng không khó giải thích lắm.”
Ngưu Hữu Đạo: “Là sao?”
Giọng Hạ Hoa có chút trêu chọc, giải thích: “Ba phái chúng ta không có danh tiếng lớn như ‘Đạo gia’ ngài đây, không khéo danh tiếng của ba phái bọn ta tên Lệnh Hồ Thu kia còn chưa từng nghe nói qua luôn ấy, mà ngươi thì lại không giống nha, giết sứ thần Yến quốc, huyên náo oanh oanh liệt liệt, khắp thiên hạ đều biết a! Còn có chuyện tin đồn ở Băng Tuyết các bên kia nữa, đoán chừng người chưa nghe qua danh tiếng của ngươi cũng hiếm a.”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo á khẩu, không phản bác được, chợt bật cười ha ha, tự giễu nói: “Nếu đúng như vậy mà nói, vậy quả thực là ‘chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, tiếng xấu đã lan xa ngàn dặm’. Nói thật, các ngươi có ai đã từng thấy qua hắn chưa, không thôi ai biết người tới đây là thật hay là giả chứ?”
Hạ Hoa và Phí Trường Lưu cùng lắc đầu, biểu thị chưa thấy qua.
Trịnh Cửu Tiêu nói: “Thật ra ta cũng có gặp qua hắn hai lần, bất quá cũng chỉ là đứng nhìn từ xa, cũng chưa có bắt chuyện, cho nên cũng không thể nói là quen biết, bất quá, chỉ để phân biệt thì không thành vấn đề, có phải là chính chủ hay không, nhìn sơ qua liền biết.”
“Khách quý đến nhà, tại sao lại đến đây nhỉ? Ta cũng không tin hắn từ thật xa chạy tới đây chỉ vì kết giao bằng hữu, cái này là rãnh rỗi đến cỡ nào. . .” Ngưu Hữu Đạo có vẻ như đang tự nói một mình.
Hạ Hoa vỗ tay cái bốp, “Thế nhưng người này có tiếng là ưa thích kết giao bằng hữu, hắn quả thực là khéo miệng, cũng không có lý do gì ngoại lệ với ngươi cả.”
“Thật sao? Người này có chút ý tứ . . . . . .” Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo vểnh lên, hắn cũng là người ‘ưa thích kết giao bằng hữu’, có thể nói, hai người là có điểm tương đồng, ‘Đồng cảm nha’, cái thứ này đáng suy ngẫm đây, nhưng xem ra, trình độ biến thái của hắn còn kém xa vị này rồi, không khỏi từ từ quay đầu lại, nhìn lên tấm địa đồ, ánh mắt lấp lóe, suy nghĩ một lúc sau, hỏi: “Có mấy người tới thăm?”
Ngô Tam Lưỡng: “Chỉ ba người, ngoại trừ bản thân hắn, bên cạnh còn mang theo một cặp nữ nhân song sinh xinh đẹp.”
Trịnh Cửu Tiêu nói: “Vậy thì càng là không sai, hai lần ta gặp hắn, thấy bên cạnh hắn quả thực là có hai nữ tử song sinh rất xinh đẹp, nghe nói là thị nữ thiếp thân của hắn, hình như tên gọi là Hồng Tụ, Hồng Phất thì phải.”
“Ba người. . .” Ngưu Hữu Đạo lại nói thầm, giơ tay lên ra hiệu, “Mời vào đi!
“Vâng!” Ngô Tam Lưỡng dạ, cấp tốc rời đi.
Thấy Ngưu Hữu Đạo gác một tay lên bàn, ngồi im tại chỗ chẳng nói gì nữa, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, ba người Phí Trường Lưu nhìn nhau, Trịnh Cửu Tiêu nói: “Trước mặt người này không tốt làm ra vẻ, người ta đích thân đến nhà, chúng ta phải chăng nên đi ra nghênh đón một chút hay không?”
“Ừm, đúng vậy, không nên thất lễ.” Ngưu Hữu Đạo nhúc nhích đứng dậy, cười nói: “Đi, cùng đi ra nghênh đón vị danh sĩ Tấn quốc này đi.”
Mấy người cùng đi ra trang viên, đứng ở cửa ra vào chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, có mấy bóng người bay lượn lên núi, người dẫn đầu chính là Ngô Tam Lưỡng, nhìn thấy mấy người Ngưu Hữu Đạo đứng chờ ở cửa ra vào, hắn bèn dẫn ba người sau lưng hạ xuống cửa ra vào.
Chủ khách gặp nhau, đều đang quan sát lẫn nhau.
Khách đến thăm mặc áo bào xanh, tay áo rộng, một cây trâm gài tóc màu tím bằng gỗ cắm trên búi tóc, mày rậm mắt to, hai mắt có thần, ăn mặc trông rất chỉnh tề, lại cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Sau lưng hắn có hai tên nữ tử, dáng dấp giống nhau như đúc, trên người đều mặc một bộ áo trắng như tuyết, xinh đẹp phóng khoáng, chỉ là một người vẻ mặt lạnh như tiền, một người thì trên mặt cứ luôn treo lấy nụ cười. Hai nữ tử này vừa nhìn liền biết là tỷ muội song sinh. Nói là nữ tử, kỳ thật niên kỷ cũng đã không nhỏ, nhìn dáng vẻ cũng đã là phụ nhân* rồi. (*U40)
Ba vị khách đến thăm vừa hạ xuống đất, Ngưu Hữu Đạo liền nghiêng đầu qua liếc Trịnh Cửu Tiêu một cái, Trịnh Cửu Tiêu khẽ gật đầu, biểu thị đúng rồi, đích thật là Lệnh Hồ Thu.
Lệnh Hồ Thu quét mắt đảo qua đám người, ánh mắt cũng lập tức dừng lại trên người Ngưu Hữu Đạo đang đứng ở giữa mấy người, tựa hồ liếc mắt một cái liền nhận ra chính chủ, trong lòng thầm nói, lời đồn thật không giả, quả nhiên là quá trẻ tuổi!
“Đạo gia, vị này chính là danh sĩ Tấn quốc, Lệnh Hồ Thu tiên sinh.” Ngô Tam Lưỡng tiến lên, giới thiệu trước cho Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo lập tức tiến lên, chắp tay cười nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là Ngưu Hữu Đạo, từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của Lệnh Hồ tiên sinh, hôm nay được nhìn thấy, quả là ‘tam sinh hữu hạnh!’*” ( Phước đức ba đời)
Lệnh Hồ Thu cười ha ha, “Nói quá sự thật rồi, bất quá chỉ là một tán tu mà thôi, không nhắc tới cũng được! Ngược lại Ngưu huynh đệ đây mới thực sự là anh hùng danh dương thiên hạ, sứ thần một nước cũng coi như không có gì, tiện tay liền giết, còn có thể toàn thân trở ra, hào hùng như thế, Lệnh Hồ là tuyệt đối không dám so!”
Hai người tâng bốc nhau một phen, Ngưu