Chương 271: An Thái Bình
Edit : Luna Huang
Phía sau lưng hắn lập tức có bảy tám người nhảy xuống, xông tới.
“A!” Thanh niên nói ‘hiểu lầm’ kia hét thảm một tiếng, bị người đạp một cước ngã lăn trên mặt đất, hai người còn lại cũng bị đánh lật ngay tại chỗ.
Một đám người vây quanh ba người, đập một trận gọi là quyền đấm cước đá bừa bãi, đánh cho ba người kêu cha gọi mẹ, chân chính là đánh cho đến chết.
Bách tính đứng ở cách không xa chỗ này nhìn xem náo nhiệt, có người âm thầm xì xồ bàn tán, có người không đành lòng nhìn thẳng.
Viên Cương đang bảo vệ tiểu tỳ kia cũng không có lên tiếng hô ngừng lại, nếu không phải đến chỗ này, trên người lại có chuyện quan trọng cần xử lý, là không tới lượt người khác động thủ, hắn đã phế ba vị này trước tiên rồi.
Về phần Hô Diên Uy thì mặt câng câng lên, nhìn xem người phía dưới đánh đập.
Phía sau có một người thúc ngựa tiến tới, đến bên người Hô Diên Uy, thấp giọng nói: “Tam công tử, làm màu một chút là được rồi, người nói ‘hiểu lầm’ kia ta có gặp qua, là cháu ngoại của Giám sát tả sứ.”
Hô Diên Uy nhướng mày, Giám sát tả sứ là một trong những phụ tá Ngự Sử trung thừa, thuộc hạ đi theo bên cạnh Đại Tư Đồ, cũng không có đại quyền gì, nhưng lại có trách nhiệm giám sát vạch tội bách quan, thật muốn đánh chết con nó, sợ là có chút phiền phức. Lúc này bèn quát: “Ném bọn hắn xuống hồ cho cá ăn đi!”
Bảy tám người vây quanh liền ngừng đánh, khiêng ba người kia lên, ‘ủm ủm ủm’ bọt nước văng tung tóe, cứ như vậy ném thẳng ba người xuống hồ.
Ba người loi ngoi trong nước một trận, không dám bơi lại bờ, bơi ra xa chạy trốn, ngay cả ngựa trên bờ cũng không quản.
Hô Diên Uy lập tức nhảy xuống, đi đến bên người Viên Cương, hỏi: “An huynh, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. . .” Viên Cương bèn kể lại tình huống đại khái, hiện tại hắn công khai ở kinh thành Tề quốc với tên gọi là An Thái Bình!
“. . . . . .” Hô Diên Uy nghe xong trợn mắt há hốc mồm, chợt dở khóc dở cười, chỉ chỉ tiểu tỳ hắn che chở sau lưng, “Vì một nữ tử thanh lâu, đến mức đó sao? Người ta dùng tiền mua tiêu khiển, ngươi ngăn cản người ta làm gì?” Quay đầu sang nhìn ba người liều mạng bơi trên mặt hồ, thở dài: “Xem ra lúc này trái lại là ta không nói lý rồi!”
Tại trong quan niệm của hắn, cũng không thể nói là của hắn, tại trong quan niệm của mọi người, nữ tử thanh lâu vốn là làm cái này, hầu hạ người ta là điều hiển nhiên, nói cái gì tôn nghiêm không phải là nói mò a. Trên loại chuyện này đi cản người khác, dẹp mất hưng phấn của người ta, hắn ngược lại cảm thấy là bản thân hắn không nói đạo lý, là chính hắn nên xin lỗi ba vị kia, càng không có chuyện đi đánh người ta.
Viên Cương cũng lười lý luận với hắn,biết quan niệm hai bên chênh lệch quá lớn, điểm này là không cách nào nói cho thông được.
Hô Diên Uy cũng lười lý luận với hắn, “Được rồi, An huynh ngươi là người toàn cơ bắp, nói với ngươi cái này là vô ích.”
Viên Cương quay lại nói với tỳ nữ kia: “Nếu không muốn làm nghề này, vậy thì đừng làm nữa.”
Tỳ nữ vẫn còn đang sợ hãi, mặt vẫn tỏ ra mờ mịt đối với lời nói của Viên Cương.
Viên Cương lại bổ sung một câu, “Ta giúp ngươi chuộc thân, chuộc thân cho người cần bao nhiêu tiền?”
Sở dĩ nói ra cái này, là bởi vì nhìn thấy tiểu tỳ này vừa rồi không muốn vì tiền bán thân xác, nếu tự ái, hắn cũng không đành lòng nhìn nàng tiếp tục ở trong hố lửa.
Hô Diên Uy lại không biết rõ tình hình, vừa nghe được liền sững sờ, hồ nghi hỏi: “An huynh, ngươi ưa thích cô nương này?”
Trong khoang thuyền, Tô Chiếu cùng Tần Miên nhìn nhau.
Tiểu tỳ kia không biết nên như thế nào đáp lời Viên Cương, Hô Diên Uy lên tiếng nói: “An huynh, chuyện chuộc thân ngươi nói với nàng thì làm được gì, ách. . .” Mắt nhìn lên trên thuyền, thấy được cái đèn lồng tiêu ký của ‘Bạch Vân gian’, nói, “Đến Bạch Vân gian tìm Tần ma ma mới nói được.”
Hắn vừa mới nói xong, trên đầu thuyền đã có một người cầm quạt tròn vừa nói vừa chậm rãi đi ra: “Ai đang tìm ta đó?”
Đám người cùng nhìn tới, Hô Diên Uy cười ha ha nói, “Vừa nhắc tới Tần ma ma, Tần ma ma liền đến, An huynh, chuyện chuộc thân ngươi tìm nàng ta đi.” Vỗ vỗ bả vai Viên Cương, rồi chỉ chỉ Tần Miên đang cầm quạt ve vẩy trên đầu thuyền.
Dứt lời tự hắn đã đi qua trước, trực tiếp nhảy lên thuyền, giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người đưa tay ra sờ cái mông Tần Miên, có thể thấy được hắn cũng là khách quen của Bạch Vân gian.
Tần Miên cười khanh khách uốn éo thân thể, đưa quạt tròn ra chặn lại, nhẹ nhàng tránh đi, “Tam thiếu gia, làm sao có thời gian rảnh rỗi chạy tới đây chơi bời vậy?”
Hô Diên Uy lại là không chiếm được tiện nghi thì không chịu bỏ qua, Tần Miên đụng tới loại này cũng bó tay, cuối cùng vẫn là để cho hắn bóp một cái vào mông rồi mới đẩy hắn ra.
Sờ được một cái tiện nghi, Hô Diên Uy mới nhíu mày nói: “Ta nói Tần ma ma à, người của ngươi gặp phải phiền phức, ngươi lại không chịu ra mặt, ngược lại trốn ở một bên xem náo nhiệt có ý tứ gì? Ngươi ra mặt, mấy tên kia còn có thể không nể mặt ngươi hay sao?”
Tần Miên thở dài: “Khách đến tiêu tiền đều là đại gia, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?”
“Nói hay lắm!” Hô Diên Uy chỉ chỉ Viên Cương đang đi đến sát thuyền, ” Vị huynh đệ này của ta muốn chuộc thân cho cô nương kia, ngươi nói cái giá đi!”
Tần Miên lắc đầu nói: “Đây là nha hoàn trong nhà, không bán!”
“Ngươi đây là không nể mặt ta nha! Tần ma ma, hôm nay nếu ngươi không đưa người cho ta, ta sẽ không đi đâu hết.” Hô Diên Uy nói xong quay người, nghênh ngang đi đến khoang thuyền, làm bộ hôm nay không đáp ứng hắn liền ăn vạ nơi này luôn.
Mà hắn vừa đi vào khoang thuyền, cả người liền lập tức cứng đờ, Viên Cương thấy thế cũng đi vào theo, kết quả nhìn thấy trong khoang thuyền có một nữ tử bạch y, đang còn cầm sách chậm rãi ung dung lật xem, nhìn thần thái đang rất là tập trung vào sách ý, nhã nhặn, thân thể thướt tha uyển chuyển, khuôn mặt kiều mị, da thịt trắng như sứ, chân chính là mỹ nhân.
Tần Miên tiến đến, lên tiếng gọi, “Đông gia, có khách đến thăm.”
Tô Chiếu ngẩng đầu nhìn đến, một đôi mắt sáng nhu mì như nước lướt tới Viên Cương thì dừng lại, hình thể và khí chất của nam nhân trước mắt này để cho người ta có loại cảm giác khó mà diễn tả được .
Hô Diên Uy lập tức cười gượng chắp tay nói: “Nguyên lai là Tô lão bản, không nghĩ tới Tô lão bản ở trên thuyền, ta tự tiện xông vào, quấy rầy nhã hứng của Tô lão bản, thật là mạo muội rồi.”
“Nguyên lai là Tam thiếu gia Hô Diên gia, không sao, không sao cả.” Tô Chiếu mỉm cười gật đầu đáp lại, ánh mắt lại rơi vào trên người Viên Cương, “Vị công tử này lạ mặt vô cùng, không biết là đại thiếu gia nhà nào vậy?”
Hô Diên Uy tranh thủ thời gian giới thiệu nói: “Đây là huynh đệ của ta, An Thái Bình!”
Tô Chiếu ý vị thâm trường “à” một tiếng, hỏi: “Hai vị công tử lên thuyền, là