Chương 272: Tam thiếu gia buôn bán
Edit : Luna Huang
Trở về tòng quân? Viên Cương im lặng không đáp, hắn thật vất vả làm ra cái thân phận để tới đây, sao có thể vất bỏ như vậy được.
Hắn vừa mới dẫn bốn người Phong, Lâm, Hỏa, Sơn vào lãnh thổ Tề quốc, liền gặp phải một trận dị biến ở biên quân Tề quốc, cứu được mười tên binh sĩ đang bị truy sát từ cõi chết trở về. Được cho biết một chút tình huống về sau, Viên Cương quả quyết tiến hành lợi dụng, năm người phe hắn chọn ra năm người có gia thế bối cảnh thân phận thích hợp trong đó để giả mạo thay thế, giả giúp những binh lính kia dẫn dắt truy binh rời đi, trợ giúp những binh lính kia thoát khỏi Tề quốc.
Mặc dù thân phận năm người bọn hắn giả mạo thay thế không giả, đều là mấy tên lính vô danh tiểu tốt, ngoại trừ người của đội nhân mã bị tiêu diệt kia, người ngoài là không có ai nhận biết, đối với những người khác hoặc là thượng quan mà nói, đó chỉ là năm cái tên được ghi trên danh sách mà thôi.
Nhưng để cho ổn thoả, lúc dẫn dắt truy binh rời đi, bọn hắn lại không ngại mạo hiểm, xuất đầu lộ diện, mấy lần để cho truy binh quen mặt bọn hắn.
Sau đó mang theo một bụng đầy ‘oan khuất’ chạy trốn tới Tề kinh.
Sau khi đến Tề kinh, hắn cũng không tùy tiện tìm người để kêu oan, đầu tiên điều tra tình huống kinh thành một lượt trước đã, xác nhận Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận là đối tượng tương đối thích hợp để kêu oan xong, quả quyết bắt cóc nhi tử Hô Diên Vô Hận, cũng chính là Hô Diên Uy trước mặt, bắt hắn làm con tin đã mới gặp được Hô Diên Vô Hận kêu oan.
Ai ngờ sự tình ra ngoài ý muốn, Hô Diên Vô Hận đáp ứng cho đã, chờ đến khi nhi tử an toàn rồi, đột nhiên lại hạ lệnh bắt hết lại!
Nhưng hơn trăm người cùng tiến lên, lại bị năm người xông phá cho bổ xấp bổ ngửa.
“Dừng tay!” Nhìn thấy cung tiễn thủ xuất hiện, lúc này Hô Diên Vô Hận đang đưa tay ra ngăn không cho pháp sư tùy tùng bên người xuất thủ mới quát lên, quát đám người vây công dừng tay, mặt mũi hắn tràn đầy thưởng thức nói: “Khó trách có thể chạy trốn được tới kinh thành!”
Lúc này Viên Cương mới hiểu được, vị Thượng tướng quân này là đang thử thăm dò bọn hắn, đang nghiệm chứng xem bọn hắn dựa vào cái gì mà có thể chạy trốn được tới kinh thành dưới sự truy sát trùng trùng như vậy.
Bất quá sau đó vẫn là mang bọn hắn đi giam lỏng, thẳng đến mấy ngày sau, có một số người tới nhận diện bọn hắn, chính là bọn lính trong nhóm quân truy sát bọn hắn.
Viên Cương biết, Hô Diên Vô Hận còn đang xác minh lại thân phận của bọn hắn, hắn cũng âm thầm kinh dị năng lực của vị Thượng tướng quân này, nhanh như vậy đã có thể tìm tới người đã gặp qua bọn hắn.
Sau đó, bọn hắn được dở bỏ giam lỏng, bất quá Hô Diên Vô Hận muốn điều bọn hắn đến dưới trướng của lão.
Nhưng năm người cự tuyệt, biện bạch là đã nản lòng thoái chí, chỉ muốn làm một bách tính bình dân.
Hô Diên Vô Hận cũng không có gượng ép bọn hắn, đáp ứng, cũng có nói là để cho bọn hắn về suy nghĩ kỹ thêm, lúc nào muốn quay lại đây đều được hết, nên mới có cái tình huống trước mắt này.
Thấy hắn không nói gì hết, Hô Diên Uy thúc giục: “An huynh, ngươi trả lời đi chứ!”
Viên Cương đang đưa tay túm lấy một cái bao bố bèn dừng lại, nói rõ ràng rành mạch: “Tam thiếu gia, mấy cái mạng của huynh đệ chúng ta là làm sao nhặt về được ngươi cũng biết đi, chúng ta thật không muốn lại cuốn vào trong những bè lũ xu nịnh đó nữa, chuyện của những đại nhân phía trên quá phức tạp, chúng ta rõ ràng không làm được, cũng không thích làm, thật vất vả thoát thân ra được, chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn. Ý tốt của Thượng tướng quân, chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng, thật sự là không muốn trở về đó nữa!”
Những bao đậu nành này là hắn vừa mới ra ngoài mua sắm về, ai ngờ vừa về tới ngoài cửa thì trùng hợp bắt gặp được chuyện hồi nãy.
Hô Diên Uy khẽ thở dài, có thể hiểu được tâm tình của hắn, bất quá vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Liên quan đến vấn đề lợi ích, sẽ không tránh được xuất hiện một chút chuyện làm người ta khó chịu, nhưng phải xem ngươi dùng tâm thái gì đi đối mặt, trốn tránh như vậy cũng không phải là cách. Phụ thân ta thưởng thức ngươi như vậy, cơ hội tốt như thế bao nhiêu người muốn cầu cũng không cầu được, chẳng lẽ ngươi thật sự nguyện ý làm thương nhân cả một đời sao?”
Viên Cương: “Làm thương nhân thì có gì không tốt, hiện tại rất tốt!”
Hô Diên Uy câm nín, nói đến chuyện này, hắn phát hiện phụ thân đã tính hơi sai.
Ngay từ đầu, phụ thân dự định là muốn cho mấy người này đối mặt với hiện thực khi sống giữa thế tục là gì một chút, để cho bọn hắn đụng chút khó khăn, tự nhiên là sẽ hiểu nên chọn thế nào, cho nên cũng không có gượng ép bọn hắn. Cũng không cho rằng buôn bán chút đồ ăn vặt lại có thể thế nào, ai ngờ, bán chút đồ ăn vặt thế mà lại bị mấy tên này bán náo nhiệt thế, kiếm bộn tiền, khiến cho phụ thân cũng bó tay luôn, chuyện đã đáp ứng rồi không thể đổi ý được, chỉ có thể là bắt hắn một ngày ba bữa chạy tới đây khuyên nhủ.
Bất quá, từ một góc độ khác xem xét, hành vi của mấy vị này cũng để cho phụ thân hắn giảm bớt đi một vài lo nghĩ, không cần lo lắng bọn hắn là những kẻ có mưu đồ gì, người ta căn bản không muốn làm quan, chỉ muốn làm bách tính bình dân, tự nhiên cũng không cần phải lo lắng bọn hắn là cái thám tử gì đó muốn xâm nhập vào trong quân đội.
Lại nhìn lại vị này, bao tải to nặng trên trăm cân như thế, vậy mà tiện tay là xách tới tiện tay xách lui, khí lực kia nhìn mà đau răng, hắn còn có thể nhớ được lúc hắn bị cưỡng bắt đi, tọa kỵ của hắn bị vị này cho một quyền ngã vật ra mất mạng, quá hung mãnh đi!
Sau đó tức thì được phụ thân nhìn trúng, nói hắn là một viên mãnh tướng, chửi mắng bè lũ xu nịnh biên quân vùi dập nhân tài!
Bất quá riêng tác phong làm người của vị này, loại người ‘thà gãy chứ không chịu cong’ này, rất dễ đắc tội cấp trên, có thể bị vùi dập phụ thân lại cảm thấy đó là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng phụ thân yêu thích, muốn mời chào, nhưng mà sự thực lại khác với kỳ vọng, lại biến khéo thành vụng, để biến thành cái dạng này!
“Ai!” Hô Diên Uy buông tiếng thở dài, gặp hắn vẫn không đáp ứng, chỉ có thể thay đổi chủ đề, hỏi: “Hôm nay bán được bao nhiêu phần vậy?”
Đã chuyển đồ xong Viên Cương quát lên, “Cao chưởng quỹ.”
Chẳng mấy chốc, có một lão đầu nhỏ bé từ trong hàng quán chạy ra, tới trước mặt hai người liên tục hành lễ: “Tam thiếu gia, đông gia!”
Viên Cương nhìn xem sắc trời đã gần chạng vạng tối, hỏi: “Hôm nay bán được nhiều ít?”
Cao chưởng quỹ cười hề hề nói: “Đã bằng với số lượng bán được của ngày hôm qua, còn chưa tính toán lại, nhưng đã bán được 12 thùng rồi.”
Viên Cương giơ cái cằm lên với Hô Diên Uy, ý kia là, ngươi cũng nghe được đi.
Hô Diên Uy mờ mịt, hỏi: “Một thùng có bao nhiêu phần?” Bình thường hắn có quan tâm đến cái này đâu.
Cao chưởng quỹ cười nói: “Hồi bẩm Tam thiếu gia, số lượng một phần cũng không lớn lắm, kỳ thật chỉ chừng một bát nhỏ, một thùng thì có khoảng hơn ngàn phần, 12 thùng thì chắc chắn được hơn 1 vạn phần.”
Miệng Hô Diên Uy lập tức nở hoa, cười đến