Chương 277: Hải đảo
Edit : Luna Huang
Dòng sông cuồn cuộn chảy ngang qua khe núi, trên sông có thuyền bè qua lại.
Trên một chiếc thuyền chở hàng, có một thương nhân áo xanh đang đứng ở đầu thuyền đón gió lướt sóng, mặt hướng về phía trước, nhìn phía xa xa, một lúc sau quay người lại đi đến khoang chứa hàng ở bên kia, vỗ vỗ đóng hàng hóa được che phủ bằng tấm vải dầu, kiểm tra hàng hóa lại thêm một lần nữa, xác nhận không có sai sót gì hết, tâm tình rất là tốt.
Người làm thuê trông thấy hắn đi tới bèn nói: “Một chuyến hàng này tới kinh thành đông gia lãi được không ít nhỉ?”
Thương nhân áo xanh cười nói: “Yên tâm, không thiếu chỗ tốt cho mọi người đâu, chờ hàng vừa qua tay xong, ta bao cho mọi người ăn uống thoải mái.”
“Chỉ chờ cái câu này của đông gia thôi.” Cả đám người cười ha ha.
Có người cười to đề nghị: “Đông gia, mang bọn ta đi Bạch Vân gian mở mang kiến thức một chút đi?”
“Cút! Ngươi coi tiền của ta là nhặt được hay sao?” Thương nhân áo xanh phất tay giận dữ mắng mỏ.
“Ha ha. . .” Lại một trận cười vang lên.
Thương nhân áo xanh cũng tươi cười quay trở về lại khoang thuyền, đi xuống khoang đáy thuyền u tối, lớn tiếng nói với tám tên hán tử đang ngồi thành hai hàng ra sức chèo thuyền: “Mọi người lại cố gắng thêm chút nữa, qua cái khe núi này là đến kinh thành rồi.”
Trong tám người, có năm tên thanh niên nhìn nhau, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Đúng như lời hắn nói, thuyền vừa rời khỏi khe núi, kinh thành Tề quốc trông thật to lớn hiện ra ở ngay trước mắt.
Dòng nước cũng dần dần êm đềm hơn, thuyền chầm chậm dừng lại, đậu sát một chỗ bến tàu ngoài thành.
Trên bến tàu có không ít thuyền bè neo đậu, bên này đặt ván thuyền xuống, một đám người lần lượt xuống thuyền.
Trên bến tàu có bằng hữu của vị thương nhân kia đang chờ đợi, thương nhân áo xanh lên bờ, gặp mặt bằng hữu, tụ họp cười nói thật vui vẻ.
Năm thanh niên chèo thuyền cũng xuống thuyền, đến bên cạnh thương nhân áo xanh, một người chắp tay nói: “Đông gia, cũng nên thanh toán tiền công cho chúng ta đi?”
Thương nhân áo xanh có chút không kiên nhẫn, quay đầu sang sai một tên người làm công: “Trả tiền công cho bọn hắn đi.”
Tên người làm kia lập tức ngoắc ngoắc 5 đứa: “Đều đến đây cả đi.”
“Tạ đông gia.” Năm tên thanh niên chắp tay cám ơn xong, liền đi tới chỗ tên người làm kia.
Bất quá không bao lâu sau, tất cả lại cùng trở về, mỗi người xè tay ra, trong tay đều có một ngân tệ* (*đồng bạc), một tên thanh niên nói: “Đông gia, không phải đã nói mỗi người được 500 đồng mà? Làm sao giờ chỉ có 100 đồng vậy.” (100 đồng = 1 bạc)
Thương nhân áo xanh nói: “Trên đường đi ăn uống của các ngươi không cần tính tiền chắc?”
Thanh niên kinh ngạc nói: “Không phải đã nói là bao ăn ở sao?”
“Ta nói mấy tên tiểu tử các ngươi, có phải là muốn gây chuyện đúng không?” Thương nhân áo xanh chắp tay sau lưng cười lạnh một tiếng, toàn bộ bảy tám tên người làm trên thuyền lập tức xông tới, có người trên tay xách đao, rõ ràng là đang muốn đe dọa.
Năm tên thanh niên tựa hồ tức giận mà không dám nói gì, cuối cùng dưới sự bức bách uy hiếp, mặt mũi tràn đầy căm giận, cúi đầu xám xịt rời đi, rước lấy một trận chế giễu.
Đợi cho cách xa đám người này rồi, năm tên thanh niên lại quay nhìn nhau cười một tiếng, một người nhìn về phía tường thành cao lớn phía xa, hưng phấn nói: “Cuối cùng cũng đã tới!”
Tên thanh niên đi giữa nói: “Mọi người đến bìa rừng phía trước thì tách ra, mấy người đi tới chỗ cửa thành tìm thử xem, đều mở to hai mắt ra tìm cho kỹ vào, xem coi kí hiệu nhóm lão đại để lại ở đâu.”
Theo lời hắn nói, một đám người đi tới bìa rừng phía trước thì tách ra, tên thanh niên vừa nói kia thì lưu lại tại chỗ, ẩn núp đợi mọi người tìm kiếm xong quay về gặp mặt.
Núp chờ không được bao lâu, thì trên đường cái phía xa truyền tới tiếng vó ngựa rầm rập, nhìn lại, thì thấy có năm kỵ đang còn phi nhanh tới.
Lúc năm kỵ vừa chạy qua chỗ hắn, ánh mắt thanh niên sáng lên, đứng lên lớn tiếng kêu gọi: “Đại Dũng! Đại Dũng. . .”
Năm tên thanh niên vừa cưỡi ngựa chạy qua ngoái đầu lại nhìn, lập tức nhao nhao siết dây cương dừng lại, lần lượt quay ngựa chạy trở lại, vọt tới bìa rừng, nhảy xuống, song phương gặp nhau, reo hò một trận, ôm lấy nhau, đều là hưng phấn không thôi.
Cách nơi này không xa, có một đội xe đang đi tới, thanh niên trước đó kêu gọi lập tức ‘xuỵt xuỵt’, ra hiệu cho mọi người kiềm chế, đừng để cho người ta nhìn ra gì bất thường.
Tiểu thanh niên được gọi là Đại Dũng vỗ vỗ bả vai hắn, hỏi: “Triệu Mãn Thương, các ngươi còn tới sớm hơn cả chúng ta luôn a, lão đại bảo ngươi đứng đây đón chúng ta phải không?”
Triệu Mãn Thương cười ngượng nói: “Đội chúng ta cũng vừa mới tới thôi, mấy người còn lại đang đi tìm ký hiệu.”
Đại Dũng quay đầu sang hai bên, nói “Đã có người đi tìm rồi, vậy chúng ta cũng ở đây chờ luôn đi.”
Triệu Mãn Thương nhìn xem ngựa bọn hắn đang cưỡi, thắc mắc hỏi: “Các ngươi cưỡi ngựa tới đây sao? Ngựa này ở đâu ra vậy?”
Đại Dũng cũng lấy làm lạ hỏi lại: “Trên thảo nguyên này đâu đâu cũng có thể thấy ngựa, ngươi nói xem nó ở đâu ra? Không cưỡi ngựa chẳng lẽ là đi bộ sao?”
Triệu Mãn Thương: “Cưỡi ngựa làm sao giờ này mới đến?”
Một tên lầm bầm rủa: “Đừng nói nữa, ở trong lãnh thổ Triệu quốc bị một đám quan binh bắt lại, ép chúng ta đi lính, về sau, nghĩ hết biện pháp mới có thể thoát ra được, làm bị chậm trễ không ít thời gian, nếu không đã sớm tới rồi.” nói xong thì hỏi lại, “Mãn Thương, còn ngươi thì sao, sao ngươi cũng vừa mới đến vậy?”
Triệu Mãn Thương ùm ùm ờ ờ không nói.
Kết quả bị một đám người xông lên ép cung, hắn không thể không trung thực khai ra, “Trên đường đi tới đây chúng ta tìm một thương đội* đi cùng đường, xin vào làm việc, tiện đường đi theo tới đây.” (* đội thương nhân bán buôn)
Có người xem thường nói: “Còn làm việc giúp người khác, sức lực nhiều không có cái gì làm sao, cái biện pháp này có đủ ngốc nghếch.”
Triệu Mãn Thương lập tức giải thích: “Cái này là vì để cho ổn thỏa nha, chúng ta chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, thương đội lại thường xuyên lui tới, người ta đã quen thuộc đường, gặp phải cửa ải thì có biện pháp thông qua. Trên đường chúng ta cũng bị bắt đi lính mấy lần, may mắn thương đội hỗ trợ câu thông, bằng không cũng đã bị bắt đi rồi.”
Một đám người đứng tại bìa rừng líu ríu một hồi lâu, có người dò đường quay trở về, nhìn thấy đám người lại thêm một trận reo hò, sau đó báo cáo, kí hiệu ở bên ngoài cửa Đông kinh thành.
Đại Dũng lập tức để ba người cưỡi ngựa đi tới ba cửa thành còn lại, tìm mấy người khác trở về, khỏi phải đi tìm kiếm lung tung nữa.
Chờ đến khi hai nhóm gặp lại, thì cùng đi đến bên ngoài cửa Đông thành, thấy được ở trên một khối nham thạch có một cái hình vẽ chim bay đơn giản, chính là tiêu chí đã ước định, phương hướng chim bay chỉ chính là cửa Đông thành.
Một đám người vì không muốn gây chú ý, nên tách ra đi vào thành, một đường lần theo tiêu chí chỉ dẫn, tìm tới một cái trạch viện hoang phế ở một nơi vắng vẻ trong thành.
Đẩy cửa đi vào, kết quả phát hiện thấy Viên Phong đã bày ra một cái ghế dựa ở trong, ngồi đó chậm rãi uống trà, trong tay cầm một cái quạt hương bồ* ve vẩy. (*quạt làm từ cây hương bồ – còn gọi là quạt mo)
“Đội trưởng Phong!”