Chương 278: Tô Chiếu thăm dò
Edit : Luna Huang
Nguyên nhân làm hắn thoát khỏi con thuyền là vì hắn để ý có thấy tu sĩ ở trên đảo bay lui bay tới kiểm tra thuyền.
Lúc này nhìn lại, hình như có không ít người ở trên đảo đang khiêng từng thanh gỗ đi tới những chiếc thuyền kia.
Quan sát một chút tình huống chung quanh, nhìn sắc trời đã dần tối, hắn quyết định tới gần để điều tra, lần nữa lặng lẽ chìm vào trong nước.
Nguyên nhân hắn dám tới gần điều tra là bởi vì nơi này là biển cả, có sóng vỗ liên hồi, nếu là hồ nước ở lục địa, hắn đúng là không dám tới gần, ở mặt nước hồ tạo ra gợn sóng, rất dễ bị người ta phát hiện, nơi này có thể mượn nhờ sóng vỗ liên tục che giấu.
Lúc tiếp cận hải đảo, từ dưới đáy nước truyền đến âm thanh “lộc cộc, lộc cộc hoặc đang đang đang” lộn xộn, hắn lần theo thanh âm tiến lại gần, lặn tới dưới đáy của một chiếc thuyền, lần nữa lặng lẽ núp ở đuôi thuyền nhú đầu lên, không cần áp lỗ tai vào thân thuyền, cũng có thể nghe được âm thanh gõ “đinh đinh đang đang” từ trong khoang thuyền truyền đến, còn có cả âm thanh khi cưa gỗ nữa.
Không chỉ một chiếc, trái phải đều có không ít trên thuyền có âm thanh đang làm mộc truyền đến.
Hắn muốn lên trên thuyền quan sát một chút, nhưng vì lý do an toàn, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ này.
Lặn trong nước lần mò một hồi, hắn lại lặn ra cách xa hải đảo một chút, thỉnh thoảng thò đầu ra, lặn chung quanh hải đảo một vòng xa, kiểm kê số lượng thuyền.
Trong lòng ước đoán được đại khái số lượng xong, lại chìm xuống biển, cấp tốc chạy trốn khỏi nơi đây.
Lặn một hơi ra thật xa mới ngoi lên lấy hơi tiếp, thẳng đến khi triệt để cách xa bên này rồi, xác nhận người trên đảo sẽ không nhìn thấy hắn nữa, mới nhú đầu ra khỏi mặt nước biển, quan sát bốn phía lặp đi lặp lại một phen, sau đó mới nhảy lên trên mặt biển, đạp sóng lướt đi, một đường bay lượn trên mặt biển trở về. . . . . .
Thành Đại Khảm, đây được xem như là một tòa thành gần nhất cuối cùng trên lộ trình tới kinh thành Tề quốc bên này của Ngưu Hữu Đạo.
Y chang như trước đó, Ngưu Hữu Đạo cũng đang dạo chơi bốn phía trong thành, đang đi dạo nửa chừng, một tên đệ tử Ngũ Lương sơn xuất hiện, thừa dịp người không chú ý, từ xa xa khẽ gật đầu ra hiệu với Hắc Mẫu Đơn.
Hắc Mẫu Đơn không giống như là Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo thật sự là đang đi dạo khắp nơi, còn Hắc Mẫu Đơn cũng cùng đi chơi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, nhưng không phải là đi chơi thật, nàng có trách nhiệm quan sát bốn phía. Đây là những việc trước đó Viên Cương đã dạy với nhắc nhở qua, thậm chí là tiến hành huấn luyện mấy người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo ở trình độ nhất định.
Đừng nói cái gì tu sĩ hay là không tu sĩ, có một số việc tu sĩ cũng không chuyên nghiệp bằng nhân sĩ .
Lúc huấn luyện những người này Viên Cương trực tiếp làm rõ, Đạo gia chính là đà chủ*, chính là thủ lĩnh của mọi người, an toàn của Đạo gia là chính, không thể để Đạo gia xảy ra chuyện gì, một khi Đạo gia có chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người ai cũng đừng nghĩ được tốt hơn, thân là người bên cạnh Đạo gia, đều có trách nhiệm trông coi sự an toàn của Đạo gia, kịp thời nhắc nhở cho Đạo gia những chuyện hắn không có chú ý tới.
Dù sao đi nữa, Đạo gia cũng chỉ là một người, cũng chỉ có một đôi mắt, cùng hai cái lỗ tai, không có khả năng thời thời khắc khắc đi chiếu cố tất cả tình huống xung quanh, nhất là thời điểm đi ra ngoài.
Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu đáp đã hiểu, đệ tử Ngũ Lương sơn lại cấp tốc rời đi.
Thừa dịp lúc Ngưu Hữu Đạo dừng lại bên đường, đang ngồi xổm xuống quan sát một tên thợ điêu khắc đang khắc tranh gỗ, Hắc Mẫu Đơn cúi người xuống, sau khi trò chuyện cười nói với Ngưu Hữu Đạo, chợt ở bên tai Ngưu Hữu Đạo nhỏ giọng thì thầm, “Công Tôn mời về.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, biểu thị đã biết, lại vẫn ngồi xổm ở đó, không có ý đứng dậy, từ từ thưởng thức bức tranh khắc gỗ được trưng bày cho đã cái, mới ung dung chậm rãi đứng dậy.
Lệnh Hồ Thu cũng vắt hai tay ra sau lưng thưởng thức bức khắc gỗ, nguyên bản hắn không có cái nhã hứng này, thế nhưng đụng tới con rùa đen chậm rì rì Ngưu Hữu Đạo này, cũng bị mài cho không có tính tình, cũng đã dần dần nhịn xuống nổi cáu, được! Thưởng thức liền thưởng thức, dù sao cũng không có việc gì, cũng nhàn cũng rỗi.
“Huynh trưởng, ta có việc phải về khách sạn trước, ngươi tiếp tục ở đây thưởng thức hay sao?” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi Lệnh Hồ Thu đang đứng ở bên cạnh.
Lệnh Hồ Thu ngạc nhiên nhìn sang, trong bụng nghĩ thầm, ngươi đi về, ta còn cần phải ở đây giả vờ giả vịt thưởng thức làm cái gì?
“Vậy liền cùng trở về đi.” Lệnh Hồ Thu phất tay ra hiệu một chút.
Vừa về tới khách sạn, nhìn thấy bên ngoài gian phòng Ngưu Hữu Đạo có người đứng canh giữ, phòng ngừa người khác tới gần, Lệnh Hồ Thu cùng Hồng Tụ, Hồng Phất trao đổi ánh mắt, lòng dạ biết rõ, đoán chừng lại có chuyện gì đây.
Mặc dù bên này không biết rõ Ngưu Hữu Đạo đang muốn làm gì, nhưng đều biết, đoạn đường này Ngưu Hữu Đạo cứ chậm rì rì như vậy tuyệt không đơn giản.
Ngưu Hữu Đạo vào phòng, Hắc Mẫu Đơn cấp tốc đóng cửa, Công Tôn Bố đang ngồi chờ trong phòng đứng lên, vẻ mặt đầy hưng phấn nói: “Đạo gia, đã tìm ra được chỗ cải tạo thuyền.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, “Nhanh như vậy?”
Phải biết hiện tại cách thời điểm đề xuất ra quyết định mới, vừa mới qua được năm ngày thời gian mà thôi, thời gian Kim Sí đưa tin đi đi về về, rồi điều phối nhân thủ, rồi xác nhận vùng biển phù hợp điều kiện, tất cả đều phải cần không ít thời gian, song, nhanh như vậy đã có kết quả rồi?
Công Tôn Bố gật đầu nói: “Đúng vậy, người ở quốc gia khác còn đang trên đường tới, người ở vùng biển Tề quốc bên kia nhận được nhiệm vụ, đã cho người tiến hành trước, kết quả, có người ngay ngày đầu tiên chấp hành nhiệm vụ đã tìm ra được, cái này là nhờ chúng ta đã xác định được phương hướng điều tra, nếu không trên biển thuyền bè lui tới nhiều như vậy, cũng không ai có biện pháp khẳng định nó có liên quan đến mục tiêu chúng ta muốn tìm hay không.”
“Tốt!” Ngưu Hữu Đạo cũng mừng rỡ, hỏi “Ở tại vị trí nào?”
Công Tôn Bố đưa tay ra mời Hắc Mẫu Đơn, Hắc Mẫu Đơn cấp tốc lấy địa đồ ra, mở ra rồi treo ở trên tường.
Công Tôn Bố nhìn chằm chằm địa đồ tìm kiếm một chút, ngón tay chỉ tại một chỗ hải vực* ở phía tây nam Tề quốc, “Đại khái ở vị trí này, là một cái hải đảo, vùng biển này có rất nhiều đá ngầm, nếu thuyền không nắm rõ hải trình là căn bản không dám đi lại ở vùng này, coi như biết hải trình an toàn đi nữa, bình thường thì thuyền cũng sẽ không lui tới bên này, hoàn cảnh nơi đây phù hợp với tình huống chúng ta dự đoán trước đó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã xác nhận chưa?”
Công Tôn Bố: “Đã xác nhận, số lượng thuyền cụ thể neo đậu quanh đảo này thì chúng ta không tiện tiếp cận để đếm cho chính xác, do ở trên đảo có tu sĩ tuần tra, nhưng người đi điều tra ước chừng có trên dưới 200 chiếc, toàn bộ đều là loại thuyền đi biển lớn mà chúng ta đã phán đoán. Mặc dù người điều tra không dám lên bờ, bất quá vẫn lặn xuống dưới thuyền điều tra, có thể xác định là đang tiến hành cải tạo thuyền.”
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Lái thuyền từ đó tới bến cảng Tề quốc thì mất bao lâu?”
Công Tôn Bố: “Phù hợp