Chương 302 : Chuẩn bị hai tay
Edit : Luna Huang
Tình huống chính là như vậy đó.
“Giữ lại không được, cho cũng không được, bán cũng không được, cái này chẳng phải là không cho con người ta đường sống a!” Phong Ân Thái thở dài, nói xin lỗi với Ngưu Hữu Đạo : “Lão đệ, việc này là ta có lỗi với ngươi!”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Bị hoàng đế Tề quốc để mắt tới, coi như lúc đó cự tuyệt, đoán chừng cũng không cự tuyệt được, ngươi không đồng ý, hắn tự nhiên cũng sẽ có biện pháp buộc chúng ta nhận lấy.”
Lệnh Hồ Thu: “Hay là nghĩ biện pháp rời đi đi.”
Phong Ân Thái hỏi lại: “Làm sao rời đi được? Bên ngoài có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, bất kể là ai đi ra ngoài, đều sẽ bị bắt lại lục soát, căn bản là chạy không thoát.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhị ca, việc này sợ là vẫn phải nhờ ngươi đi thêm một chuyến nữa.”
Lệnh Hồ Thu cười khổ: “Thái độ của ba phái kia rất rõ ràng, ta có chạy thêm mấy chuyến nữa cũng vô ích thôi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải đi tìm ba phái, mà tìm hoàng đế, vấn đề mấu chốt nằm ở trên người Hạo Vân Đồ, việc này cần Hạo Vân Đồ nhả ra mới được, ta muốn đàm phán với Hạo Vân Đồ.”
Lệnh Hồ Thu đưa tay vỗ trán, đau đầu nói: “Lão tam, không phải ta không giúp ngươi, hoàng đế há là người ngươi muốn gặp là có thể gặp được sao? Giúp ngươi gặp hoàng đế ư, ta cũng không có cái năng lực đó, người ta cũng sẽ không muốn gặp ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Bùi tam nương! Nhị ca, ngươi nghĩ biện pháp, giúp ta liên hệ với Bùi nương tử, ta sẽ nói chuyện với nàng, để nàng tiện thể nhắn lại cho hoàng đế.”
Phong Ân Thái: “Chuyện này là ý của hoàng đế, ngay cả sư môn của Bùi tam nương cũng không đồng ý, Bùi tam nương có thể gặp ngươi ư?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ cần có thể gặp Bùi nương tử, ta sẽ có biện pháp để hoàng đế thay đổi mệnh lệnh.”
Lệnh Hồ Thu: “Nếu nàng ta không muốn gặp ngươi, thì phải làm sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhị ca, chỉ cần ngươi nghĩ biện pháp liên hệ được nàng, giúp ta chuyển cho nàng một câu nói, chắc nàng sẽ tới gặp ta.”
Nghe được lời ấy, Lệnh Hồ Thu ngược lại là có chút hứng thú, hỏi: “Chuyển cho nàng câu gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nói cho nàng rằng, nói ý của hoàng đế ta đã hiểu, ta cũng nguyện ý phối hợp, nhưng cũng cần phải gặp nàng nói chuyện, nếu nàng không đến, khiến chuyện của hoàng đế bị hỏng, nàng chạy cũng không thoát khỏi trách nhiệm.”
Lệnh Hồ Thu hồ nghi, “Như vậy có được không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có vấn đề gì.”
Lệnh Hồ Thu có vẻ hơi do dự, song, cuối cùng cũng đứng dậy nói: “Được rồi, ta sẽ đi Đại Khâu môn một chuyến nữa, nhờ người quen của ta ở Đại Khâu môn, giúp ta liên lạc với Bùi tam nương thử xem, nghĩ biện pháp chuyển lời giúp ngươi, bất quá, nàng có thể tới gặp ngươi hay không, ta thế không dám hứa chắc.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhị ca, ngươi không thể nói lời tụt nhuệ khí như vậy, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, cho dù là lừa gạt hay hãm hại, tóm lại cần phải nghĩ biện pháp kéo nàng tới đây gặp ta.”
“Ta cố hết sức đi!” Lệnh Hồ Thu gật đầu đáp ứng, nói xong đi ngay, quay người bước nhanh rời đi.
“Ai!” Phong Ân Thái cau mày sầu khổ, lắc đầu thở dài.
Ngưu Hữu Đạo: “Đại ca, còn có chuyện cần ngươi hỗ trợ.”
Phong Ân Thái quay đầu sang, “Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được.”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Đào địa đạo!
“Đào địa đạo?” Phong Ân Thái ngạc nhiên.
Ngưu Hữu Đạo: “Không sai! Ngươi dẫn theo dẫn đệ tử Thiên Ngọc môn các ngươi, đào một cái địa đạo từ trong viện của các ngươi đi ra ngoài, không cần ra xa quá, lối ra nằm ở khu vực phụ cận là được rồi. Chú ý, hạn chế gây động tĩnh, không nên đánh rắn động cỏ, cần phải xong trước giữa trưa ngày mai cho ta. Sau khi đào đia đạo xong, người Thiên Ngọc môn các ngươi lập tức đi ra bằng cửa chính, rút lui khỏi bên này như bình thường, còn lại những thứ khác để ta đến ứng đối cho.”
Phong Ân Thái: “Không phải ngươi muốn đàm phán với hoàng đế sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đàm phán là về phần đàm phán, cần phải chuẩn bị hai tay, ta không thể ký thác toàn bộ hi vọng vào tay hoàng đế được, nhất định phải chừa đường lui cho mình, một khi đàm phán không thành, ta sẽ lập tức rời đi.”
Dù sao Phong Ân Thái cũng cảm thấy hơi áy náy, cũng biết chuyện lần này Thiên Ngọc môn làm có chút không chính thống, khiến Ngưu Hữu Đạo rơi vào hiểm cảnh, thêm nữa, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, dù sao đã trở thành huynh đệ kết bái với Ngưu Hữu Đạo, nhiều đệ tử đồng môn đều thấy được, nếu ngươi dám bỏ mặc kệ Ngưu Hữu Đạo, sợ là sẽ hoàn toàn mất hết mặt mũi, bèn không khỏi có chút lo lắng nói: “Lão tam, hoàng đế đã giăng lưới xong hết rồi, bốn phía ở đây sợ là đã có thám tử dày đặc, muốn thông qua địa đạo thoát đi như vậy, sợ là không dễ a!”
Ngưu Hữu Đạo: “Cái này ta biết, ta tự có tính toán, ngươi bây giờ cần phải làm là, lập tức giúp ta bí mật đào địa đạo chuẩn bị kỹ càng vào!”
Phong Ân Thái than ngắn thở dài: “Thôi được! Chuyện đào địa đạo ngươi cứ yên tâm, trước trưa mai ta nhất định sẽ bí mật chuẩn bị kỹ càng cho ngươi .”
“Nhanh đi!”
“Được!”
Đợi sau khi Phong Ân Thái rời đi, Ngưu Hữu Đạo cấp tốc gỡ một miếng ván gỗ từ một cái đồ vật trong nhà xuống, tiến hành cắt gọt, trên tay cầm một cây tiểu đao, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.
Hắc Mẫu Đơn có chút hiếu kỳ, không biết hắn đang làm gì, đến gần nhìn xem, phát hiện là đang khắc hoa, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo còn có tay nghề này, không khỏi hỏi: “Đạo gia, ngươi đây là đang làm cái gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo không để ý đến, hết sức chuyên chú điêu khắc.
Không bao lâu, nửa khối gỗ khắc lớn chừng bàn tay, giống như ngọc bội đã hoàn thành, hoa văn ‘hoa khai phú quý’.
Ngưu Hữu Đạo sai Hắc Mẫu Đơn dọn dẹp hiện trường một chút, còn hắn thì cấp tốc làm củ khối gỗ nhỏ điêu khắc kia, về phương diện này hắn vô cùng kinh nghiệm, cực kỳ thuần thục.
Cuối cùng, một khối gỗ điêu khắc được chỉnh khắc xong, Ngưu Hữu Đạo lại giao cho Hắc Mẫu Đơn, cũng căn dặn: “Đưa đến cho quầy đậu hũ đang bán bên ngoài, đừng để cho người khác phát hiện.”
Hắc Mẫu Đơn nhìn khối gỗ điêu khắc xinh đẹp trên tay một chút, có chút nghi ngờ hỏi: “Đạo gia, đây là?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không nên hỏi nhiều như vậy, lập tức chấp hành!”
“Vâng! Ta sẽ theo an bài làm ngay.” Hắc Mẫu Đơn dạ, cầm đồ vật trong tay bước nhanh rời đi. . .
Trong màn đêm, Đậu Hũ quán, có một người về tới hậu viện, tìm được Viên Cương, dâng lên một khối gỗ điêu khắc, nói “Lão đại, đồ Đạo gia bên kia gửi đến.”
Dưới đèn, Viên Cương cầm khối gố điêu khắc lật qua lật lại nhìn xem, nhận ra là tay nghề của Đạo gia, trầm giọng nói: “Giấy, than củi!”
Ngữ khí có chút ngưng trọng, hắn hiểu rất rõ Ngưu Hữu Đạo, nếu không phải gặp phiền toái thật sự, Đạo gia sẽ không sử dụng thủ pháp ẩn dấu như vậy để liên hệ hắn.
Bọn thủ hạ cũng không biết hắn muốn giấy với than củi làm gì, bất quá vẫn nhanh chóng đi lấy đưa tới.
Để khối gỗ điêu khắc ở trên bàn, lấy giấy trắng phủ lên xong, Viên Cương