Chương 303: Đe dọa, dụ dỗ
Edit : Luna Huang
Lệnh Hồ Thu dẫn đầu tiến vào trong nguyệt môn, lại quay người tránh sang bên nhường đường, đưa tay ra hiệu mời ai đó ở ngoài cửa đi vào.
Hai người đang ngồi trong nội viện nghe tiếng thì nhìn lại, nhìn thấy, dưới ánh trăng có một người đi vào, chính là Bùi tam nương.
Thái độ của Lệnh Hồ Thu với Bùi tam nương không thể nói là không cung kính, thời điểm gặp Bùi tam nương trước đó cũng không có tỏ thái độ khách khí như vậy, có thể thấy được, muốn mời người tới đây cũng không dễ dàng.
Muộn như vậy mới mời được người về đây, đích thực cũng không dễ, hắn không thể trực tiếp liên hệ trong hoàng cung, cũng không đi vào hoàng cung được, nên chỉ có thể đi tìm Đại Khâu môn trước, đầu tiên là tìm đồng môn của Bùi tam nương, nhờ đồng môn đó liên lạc với Bùi tam nương, gọi Bùi tam nương ra hoàng cung, mới có thể gặp mặt.
“Dâng trà!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua bên cạnh sai, trong lòng thì khẽ thở phào, Bùi tam nương có thể đến, chuyện đã thành công được một nửa.
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn lướt thướt bước đi, nhanh chóng quay vào trong chuẩn bị trà.
Còn Ngưu Hữu Đạo đã bước nhanh tới trước nghênh đón, chắp tay chào, “Đêm hôm khuya khoắt quấy nhiễu đại tỷ, là tội của ta.”
Mặt Bùi tam nương không chút biểu cảm gì nói: “Có chuyện gì nói nhanh đi!”
“Sao có thể để khách quý đứng ở ngoài này nói chuyện, xin mời vào bên trong!” Ngưu Hữu Đạo xoay người, nhường đường, đưa tay mời.
Bùi tam nương liếc hắn một cái, cũng không khách khí, bước nhanh vào trong phòng.
Sau đó Ngưu Hữu Đạo nhìn Lệnh Hồ Thu một chút, chắp tay cám ơn.
Lệnh Hồ Thu lắc đầu cười khổ, mùi vị đi cầu người đúng là không dễ chịu, bị người ta châm chọc cho một trận, người ta hỏi hắn, có phải cảm thấy mình thật sự rất có mặt mũi phải không. . . May mắn chính là, bỏ qua được mặt mũi, cuối cùng cũng mời được người cần tới.
Ba người lần lượt đi vào trong, Hắc Mẫu Đơn dâng trà, Bùi tam nương ngồi im, không có ý muốn dùng trà, lần nữa nói: “Có chuyện gì mau nói, ta còn có việc. Nếu như là muốn xin bệ hạ lưu tình, các ngươi đã tìm nhầm người, ta không có mặt mũi lớn như vậy.”
Vậy cũng tốt, Ngưu Hữu Đạo cũng không cần phải nhiều lời, từ trong tay áo lấy ra một trang giấy, đẩy tới trước mặt nàng, “Bùi đại tỷ nếu không ngại, xin mời xem qua thứ này trước rồi lại nói.”
“Thứ gì?” Bùi tam nương hỏi.
Ngưu Hữu Đạo: “Thứ ép ta vào tử lộ!”
Một trang giấy có thể ép vào tử lộ? Trong lòng Bùi tam nương nghi hoặc, đưa tay cầm trang giấy lên, đọc qua.
Lệnh Hồ Thu hiếu kỳ, rướn cổ ngó xuống, đại khái nhận ra đây là cái gì, là bức mật tín Thiên Ngọc môn gửi tới, là phần mật tín Phong Ân Thái đưa cho Ngưu Hữu Đạo kia, hắn không biết Ngưu Hữu Đạo đưa cái này ra cho Bùi tam nương xem là có ý gì.
Xem qua nội dung trong thư, Bùi tam nương đại khái đã hiểu chỗ khó khăn của Ngưu Hữu Đạo, đêm đó là nàng tận mắt chứng kiến, chính tai nghe được, biết Ngưu Hữu Đạo sở dĩ nhận lấy thứ kia, là bởi vì Phong Ân Thái, lúc nàng về bẩm báo lên trên, cũng đã nói tới, nhưng mà hiển nhiên, hoàng đế bệ hạ bất mãn chuyện Ngưu Hữu Đạo đùa giỡn trưởng công chúa, thời điểm truyền bá tin đồn ra bên ngoài, cũng không nhắc tới Thiên Ngọc môn.
Trên đường tới Đại Tuyết sơn, Ngưu Hữu Đạo còn tính là đã cho nàng mặt mũi, hai người xem như ít nhiều gì cũng có chút giao tình, nhưng mà ‘thánh ý’ khó cãi, có một số việc, không phải nàng có thể làm chủ, chỉ có thể là để ở trong lòng, âm thầm cảm khái mà thôi, dù sao chuyện cũng không liên can đến nàng, nàng với Ngưu Hữu Đạo cũng chưa nói tới có bao nhiêu tình nghĩa gì, không thể liều mạng vì Ngưu Hữu Đạo làm cái gì khác, cũng biết bản thân ‘thấp cổ bé họng’, khó mà thay đổi được thái độ của hoàng đế, huống chi, chuyện này còn liên lụy tới thái độ của chính sư môn của nàng, nàng cũng đành bất lực
“Có liên quan gì đến ta sao?” Bùi tam nương đặt trang giấy xuống, đẩy về lại.
Ngưu Hữu Đạo: “Ta có liên lạc với sư môn quý phái qua. . .”
Bùi tam nương ngắt lời, nói: “Ta có nghe nói, thái độ của sư môn ta thế nào hẳn là ngươi cũng đã biết rồi, chuyện sư môn ta đã quyết định, ngươi tìm ta thì có thể làm được gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Bùi đại tỷ, quý phái không cho ta con đường sống, Thiên Ngọc môn không cho ta con đường sống, hoàng đế bệ hạ cũng không cho ta con đường sống, vì vậy, người bên ngoài cũng sẽ không cho ta con đường sống, ta đã ‘cùng đường mạt lộ’, ngươi nói xem, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Bùi tam nương hơi trầm lặng, cuối cùng cũng buông tiếng thở dài, “Ngưu huynh đệ, ngươi và ta cũng xem như có một hồi quen biết, ta cũng xem như đã nhận qua nhân tình của ngươi, không phải ta thấy chết không cứu, nếu có thể giúp được ngươi, ta không nói hai lời, thế nhưng chuyện này, trong lòng ngươi cũng biết rõ, ta quả thực là không thể giúp được ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Mời Bùi đại tỷ đến đây, chỉ là hi vọng Bùi đại tỷ thay ta chuyển cáo cho hoàng đế bệ hạ một chút tâm ý của ta.”
Bùi tam nương: “Cái này có cần thiết sao? Nói một câu ngươi đừng giận, bệ hạ căn bản không có coi ngươi ra gì! Bệ hạ chính là hùng chủ*, cường hoành độc đoán, người ấy muốn làm gì, chắc hẳn hiện tại ngươi cũng đã minh bạch đi, lời ngươi nói hắn nghe không lọt, cũng sẽ không chỉ bởi vì lời nói của một người nào đó mà tùy tiện thay đổi quyết định, quân vô hí ngôn, há có thể thay đổi xoành xoạch, sẽ không dễ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” (*chỉ vị vua có tài trí và mưu lược)
Ngưu Hữu Đạo: “Bùi đại tỷ, trước tiên nghe ta nói hết lời, rồi lại cự tuyệt cũng không muộn.”
Bùi tam nương đưa tay bưng chén trà, “Nếu ta đã tới đây rồi, nghe ngươi nói chút cũng không sao!”
“Bùi tỷ đại nhân đại lượng!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cám ơn trước, nghiêm mặt lại nói: “Bùi tỷ, tình cảnh của ta ngươi cũng đã biết, câu nói muốn Bùi tỷ thay mặt chuyển lời cũng rất đơn giản, xin nhờ Bùi tỷ nói cho hoàng đế, là ta nguyện ý phối hợp ý đồ của hoàng đế, giúp hắn thổi lên ‘trận tinh phong huyết vũ’ này, bất quá, là ta chỉ cầu hắn giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng, ta chỉ cần mạng sống mà thôi!”
Hớp mấy ngụm nước trà xong, Bùi tam nương đặt chén trà xuống, hỏi: “Làm sao ‘giơ cao đánh khẽ’ đây?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không cách nào thay đổi quyết định của Đại Khâu môn, Huyền Binh tông, Thiên Hỏa giáo, nhưng hoàng đế là có thể, chỉ cần hoàng đế nói với ba phái một chút, không phải việc gì quá to tác, ba phái khẳng định sẽ cho hoàng đế mặt mũi. Cách này, tùy tiện một phái nào trong ba phái, giúp ta ra mặt tổ chức một trận đấu giá, để ta bán đồ vật trong tay ra ngoài, tiền bán được, ta nguyện dâng hiến toàn bộ cho môn phái đã phối hợp giúp ta, ta không lấy một xu.”
“Đấu giá?” Bùi tam nương lắc đầu: “Ngươi cảm thấy ai dám công khai đấu giá thứ này?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên mới cần ba