Chương 316 : Tổng quản đại nội
Edit : Luna Huang
Không dễ dàng gì đưa đẩy câu chuyện đến độ này, sao có thể không đề cập tới nữa? Lệnh Hồ Thu bị lời này chắn cho khó chịu, không cam tâm từ bỏ, tiếp tục truy vấn: “Thứ gì có thể khiến ngay cả Triệu Hùng Ca cũng để ý tới, chẳng lẽ ngươi không có hiếu kỳ sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Bị giam lỏng mấy năm, cái tư vị ấy, Đào Hoa Nguyên quả thực là ác mộng của ta, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nhị ca, ta thật sự không muốn nghĩ nhiều về chuyện ở Đào Hoa Nguyên nữa. Ai, cũng không biết lão Phong hiện tại thế nào rồi, không biết Thiên Ngọc môn đồ có kịp thời ném đồ đi hay không, nếu không, lão Phong sợ là sẽ phải gặp nguy hiểm.”
Lệnh Hồ Thu kém chút bị lời này chặn cho nín chết, một câu ‘Lão Phong’ triệt để chắn hắn khó mà mở miệng hỏi tiếp.
Đạo lý rất đơn giản, bất kể nói thế nào, Phong Ân Thái tốt xấu gì cũng là huynh đệ kết bái của hai người, ngay cả sống chết của huynh đệ kết bái cũng mặc kệ, trái lại đi quan tâm di vật của một người đã chết nhiều năm, thích hợp sao?
Thật tình không biết, Ngưu Hữu Đạo đúng là muốn ‘treo’ hắn.
Trên đường đi, Lệnh Hồ Thu gần hắn như hình với bóng, đã khiến hắn nổi lòng nghi ngờ; Lúc ở Vô Biên các, có người ‘điều’ Lệnh Hồ Thu đi rồi mới ra tay với hắn; sau đó một đường kết bạn đi đến tận đây, người Hiểu Nguyệt các cơ hồ là không có tiếp tục ra tay với hắn nữa, Hiểu Nguyệt các có thể có được lòng tốt đó sao?
Với đại đa số người tới nói, sẽ không có ai đi tính toán tới vấn đề đó, còn đối với loại người như Ngưu Hữu Đạo này mà nói, sao có thể không có cảnh giác.
Người có vấn đề, lại một mực làm bạn với loại người như Ngưu Hữu Đạo này, muốn tránh thoát khỏi cảm giác nhảy bén của Ngưu Hữu Đạo, là chuyện cơ hồ không thể nào.
Đồng hành lâu nay, lai lịch thân phận của Lệnh Hồ Thu, Ngưu Hữu Đạo đã đoán ra được bảy tám phần.
Trước đó, hắn chỉ là hoài nghi Lệnh Hồ Thu tới, là vì nhằm vào cái gương đồng của Đông Quách Hạo Nhiên, nguyên nhân cũng rất đơn giản, hắn đã biết, nhắc đến Đông Quách Hạo Nhiên, thì chuyện quan trọng liên quan đến, cũng chỉ có chiếc gương đồng kia mà thôi. Trừ cái đó ra, hắn thực sự nghĩ không ra, trên người hắn còn có thứ gì liên quan đến Đông Quách Hạo Nhiên mà đáng giá để Lệnh Hồ Thu đến mưu đồ.
Kết hợp một chút truyền ngôn, hắn sớm đã hoài nghi, chiếc gương đồng kia, phải chăng chính là Thương Kính ở trong truyền thuyết. Nhưng cũng có chút không khớp với truyền ngôn cho lắm, trong truyền thuyết Thương Kính là thần khí trấn quốc đứng đầu trong tám thần khí, mà cái gương đồng hắn phá giải kia, tựa hồ chỉ là một kiện khí cụ ghi chép công pháp tu hành mà thôi, cùng so với cái gọi là Thần khí kia, tựa hồ có điểm chênh lệch.
Nếu thật sự là Thương Kính mà nói, vậy trước kia Thương Kính hẳn là đã được người khác cất giữ qua rất nhiều năm, nhưng chẳng lẽ một mực không có ai phá giải được nội dung trong đó sao?
Hay là nói, Thương Kính này có công dụng khác, mà chính hắn chưa từng phát hiện ra?
Lệnh Hồ Thu tới thật sự là nhằm vào thứ này ư?
Thẳng cho đến vừa rồi, Lệnh Hồ Thu thăm dò, hắn mới chân chính xác nhận, tám chín phần mười đối phương tới chính là vì nhằm vào chiếc gương đồng này.
Đối với những người khác mà nói, ý thức được bên người có một tồn tại nguy hiểm, đoán chừng sẽ phải nghĩ biện pháp tránh thoát khỏi nó, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại đi ngược lại lối mòn này, đó là giữ Lệnh Hồ Thu lại ở bên người, muốn ‘treo’ hắn, còn không để cho Lệnh Hồ Thu rời đi.
Hắn biết rõ, một khi để Lệnh Hồ Thu hiểu rõ được tình huống xong rồi, khẳng định sẽ tìm cơ hội hoặc là sẽ lấy cớ rời đi, nói không chừng còn có khả năng giết hắn nữa, không phải Hiểu Nguyệt các đang muốn giết hắn đó sao?
Hiện tại làm ra một cái Triệu Hùng Ca không minh bạch đến, nếu muốn xác nhận mà nói, liền không thể rời bỏ hắn, Triệu Hùng Ca cũng không phải là hạng Trác Siêu có thể so sánh, hắn cũng không tin, dưới tính huống chưa rõ này, Hiểu Nguyệt các lại dám làm càn với Triệu Hùng Ca, cao thủ hiếm có chỉ dưới Nguyên Anh há lại dễ trêu như vậy?
Coi như thế lực của Hiểu Nguyệt các có khổng lồ đi chăng nữa, ở dưới tình huống chưa xác nhận được Triệu Hùng Ca chân chính là mục tiêu, hắn đoán chừng Hiểu Nguyệt các còn chưa dám trực tiếp xuống tay với Triệu Hùng Ca.
Hắn cũng không sợ kinh động đến Triệu Hùng Ca chạy tới đối chất, dù sao từ đầu đến cuối hắn cũng không có nói cái gì, cũng không có thừa nhận người đó là Triệu Hùng Ca.
Hiện tại điều khiến hắn lo lắng duy nhất chính là, bên cạnh bản thân không có những người khác, phương diện ăn uống sinh hoạt đều là do bên Lệnh Hồ Thu xử lý, hắn lo đối phương sẽ âm thầm hạ độc, sau đó lại cưỡng ép hắn, bức hắn khai ra sự thực.
Nhưng mà là kẻ chuyên sinh hoạt trên đầu đao nhuốm máu, Ngưu Hữu Đạo hắn sớm đã thành thói quen, trước giờ luôn luôn là đi đối mặt, biết rõ Lệnh Hồ Thu có thể sẽ cho hắn một kích trí mạng, hắn vẫn y nguyên nhảy múa cùng sói, cộng sự cùng sói.
Trước khi chưa thực sự thoát khỏi nguy hiểm, trước khi chưa trở lại quận Thanh Sơn, hắn sẽ không dễ dàng thả Lệnh Hồ Thu rời đi khỏi.
Như lúc trước hắn có nói với Hắc Mẫu Đơn, Lệnh Hồ Thu lên thuyền của hắn rồi, thì đừng nghĩ dễ dàng xuống thuyền, trên thực tế, Lệnh Hồ Thu đi theo hắn xuất đầu lộ diện, liền đã dần dần cuốn vào trong chuyện của hắn, đây cũng là một trong những mục đích mà hắn đang từ từ từng bước tiến hành.
Dục tốc bất đạt, từ từ sẽ đến, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, sẽ khiến cho Lệnh Hồ Thu không còn cách nào tự kềm chế!
Lệnh Hồ Thu ôn tồn nói: “Lão Phong không phải là người ngu, đã nói với hắn rõ ràng như thế, hắn hẳn phải biết nên làm thế nào, sẽ không có nguy hiểm gì lớn.” Miệng thì nói, nhưng trong đầu còn đang suy nghĩ, làm sao đem câu chuyện kia kéo trở về.
Đen cho hắn, lúc này Hồng Tụ bước nhanh đi vào, trên tay nâng một tấm lệnh bài dâng lên, bẩm báo: “Đạo gia, tổng quản đại nội Bộ Tầm tới, đang ở ngoài cửa, muốn gặp ngài.”
“Bộ Tầm?” Lệnh Hồ Thu kinh ngạc, cấp tốc đưa tay ra cầm lệnh bài xem xét.
Ngưu Hữu Đạo hồ nghi: “Tổng quản đại nội ? Tổng quản đại nội gì?”
Lệnh Hồ Thu lật xem lệnh bài xong trầm giọng nói: “Là đại thái giám ở bên người Tề Hoàng Hạo Vân Đồ, quản lý tất cả sự vật trong hoàng cung đại nội, có thể nói đó là quản gia của Hạo Vân Đồ, cũng là tâm phúc mà Hạo Vân Đồ tín nhiệm nhất, có tin đồn, hắn là chưởng lệnh Giáo Sự Đài, cơ quan tình báo gián điệp lớn nhất Tề quốc, mặc dù không dính dáng đến đại quyền quân chính, nhưng quyền thế là không thể coi thường! Truyền ngôn nói hắn cũng là tu sĩ, nhưng không ai biết tu vi hắn sâu cạn thế nào, nghe nói người biết tu vi hắn sâu cạn thế nào đều chết hết cả rồi.”
Ngưu Hữu Đạo hơi kinh ngạc, hỏi Hồng Tụ, “Xác nhận chính là hắn sao? Không phải là người khác giả mạo?”
Hồng Tụ nói: “Người này ở lâu trong hoàng cung đại nội, ta cũng chưa từng thấy qua hắn, bất quá có Bùi tam nương đi cùng bên cạnh, nhìn ra được, Bùi tam nương đối xử với hắn rất cung kính.”
Lệnh Hồ Thu đưa lệnh bài trên tay cho hắn, “Loại lệnh bài này ta chưa thấy qua, cũng không biết có