Chương 320 : Hồng Nương
Edit: Luna Huang
Trong giọng nói tràn ngập cảm xúc khó mà diễn tả ra được.
Ngụy Trừ mặt đầy khổ sở nói: “Vương gia, việc này e là không dễ làm, Ngọc Vương bên kia khẳng định là sẽ không lộ ra, Bộ Tầm bên kia thì chúng ta cũng không dám hỏi, đi hỏi mà nói, sợ là sẽ khiến cho Bộ Tầm hiểu lầm rằng ngài là đang giám thị hắn, sẽ bất lợi cho Vương gia. Mà người đi cùng hắn lại là người của ba phái, tính tình người ba phái thế nào ngài cũng biết, chúng ta có muốn hỏi cũng không dễ.”
Hạo Khải trầm trầm nói: “Vậy liền đi tìm người trong cuộc đi, đến hỏi Ngưu Hữu Đạo kia.”
Ngụy Trừ: “Chúng ta không biết rõ tình huống, mạo muội đi tìm hiểu thích hợp không? Vạn nhất hắn đánh tiếng với Bộ Tầm bên kia, thì phải làm sao bây giờ?”
Hạo Khải khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ngay cả chút chuyện này cũng làm không xong, ta cần các ngươi để làm gì? Đại Khâu môn, Huyền Binh tông, Thiên Hỏa giáo còn không bảo vệ được an toàn của bản vương hay sao? Tự mình suy nghĩ biện pháp đi!”
Ngụy Trừ bị lời nói này làm cho mặt đầy xấu hổ, nhưng cũng ngoan ngoãn nhận lấy, “Vâng! Vương gia nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ suy nghĩ biện pháp ngay.”
Chắp tay cáo từ, lúc quay người đi tới cửa, sau lưng bỗng truyền đến âm thanh trầm trầm của Hạo Khải, “Dưới tình huống cần thiết, có thể hỏi Ngưu Hữu Đạo một câu, là muốn đối nghịch với bản vương sao?”
Sáng sớm, toàn bộ kinh thành chậm rãi bừng tỉnh.
Bốn phía khắp nơi khói bếp nổi lên, nhà nhà bận rộn, đầu phố lần lượt có người buôn bán nhỏ bày biện, một ngày mới lại bắt đầu.
Lệnh Hồ Thu lắc lư tay áo đi tới gian phòng của Ngưu Hữu Đạo, muốn hỏi hắn thử xem hôm nay chuẩn bị làm gì.
Hồng Phất vội vã chạy đến, cản hắn lại, “Tiên sinh, Hồng Nương tới thăm, muốn gặp ngài.”
“Hồng Nương?” Lệnh Hồ Thu sửng sốt một chút.
Hồng Nương, ở trong vòng tròn tu sĩ ở Tề kinh này, cũng xem như là một danh nhân*, Hồng Nương là ngoại hiệu, tên thật gọi là Quản Phương Nghi, cũng không khác gì Lệnh Hồ Thu, cũng là lái buôn.
Bởi vì quen làm chuyện xây cầu dắt mối, nên được người ta xưng hô là Hồng Nương.
Mặc dù cùng là lái buôn, nhưng so với Lệnh Hồ Thu thì có chút khác biệt, Lệnh Hồ Thu là ‘lượn’ khắp thiên hạ, còn nàng thì coi Tề kinh này cơ bản trở thành hang ổ để lăn lộn, nhiều năm giao lưu, am hiểu giao tế, người của các phe thế lực tại kinh thành đều biết tiếng.
Nơi này là kinh thành của thế tục, tự nhiên có quy củ của thế tục, không có khả năng công khai mua bán vật tư tu hành giống như thành Trích Tinh các loại, thật sự được làm như vậy mà nói, liền sẽ xảy ra lộn xộn. Mà tu sĩ lui tới nơi đây, cũng không có khả năng mang theo trên người lượng lớn tài nguyên tu luyện, nên bất cứ khi nào cần, đều có thể tìm nàng, có đồ vật gì muốn bán ra ngoài, cũng có thể tìm đến nàng.
Nàng luôn có thể dắt mối cho khách tìm được người cần mua, cũng có thể dắt khách tìm được người cần bán, mà nàng thì lấy phần trăm cho việc xây cầu dắt mối này.
Ở kinh thành nhiều năm, rất có uy tín, tiền kiếm được đủ để cho nàng sống thoải mái tại kinh thành này.
Loại mua bán như của nàng, cũng không phải ai khai trương là cũng có thể làm được, nàng mấu chốt chính là nhờ các mối quan hệ cùng uy tín nhiều năm qua tích luỹ mới có được, khiến cho nàng cơ hồ là không ai có thể thay thế, gần như mọi mối làm ăn của tu sĩ lui tới Tề kinh, nàng đều trích được một khoản, có thể sống không thoải mái được sao?
Lệnh Hồ Thu cũng lăn lộn ở phương diện này, cũng là lái buôn nổi danh, là người trong đồng đạo, há có thể không biết tới Quản Phương Nghi Tề kinh!
“Ngươi xác nhận nàng là tới tìm ta?” Lệnh Hồ Thu giơ cái cằm về phía cửa phòng đang đóng kín của Ngưu Hữu Đạo, “Không phải tới tìm hắn hả?”
Bởi vì những ngày này, người đến nhà bái phỏng đều là tìm Ngưu Hữu Đạo, hắn cơ hồ không có chuyện gì, cảm giác ba người chủ tớ chính là chân chạy* của Ngưu Hữu Đạo. (*culi, sai vặt)
Hồng Phất lạnh như băng nói: “Là tìm tiên sinh ngươi, chỉ đích danh muốn gặp ngươi.”
Nàng vĩnh viễn là bộ dạng lạnh lùng như băng vậy, so với vị tỷ tỷ trên mặt luôn nở nụ cười kia quá khác biệt.
“Nữ nhân này tìm ta làm gì? Chẳng lẽ có đồ vật ta muốn mua? Tạm thời ta cũng không có muốn mua đồ gì a?” Lệnh Hồ Thu lắc lắc đầu, mặt mũi tràn đầy khó hiểu, bất quá vẫn quay người đi gặp, Quản Phương Nghi cũng được coi là địa đầu xà* bên này, nàng tìm tới cửa, ít nhiều gì cũng phải cho chút mặt mũi. ( *trùm xóm)
Ngoài cửa lớn có cỗ xe ngựa dừng ở đó, chủ tớ đi ra ngoài, Hồng Phất nhìn xe ngựa ra hiệu một chút, biểu thị người đang ở ngay trong xe.
Rèm cỗ xe ngựa mở ra, lộ ra một phụ nhân sồn sồn* xinh đẹp, cười tươi như hoa, đưa tay vẫy vẫy Lệnh Hồ Thu, ra hiệu cho Lệnh Hồ Thu lên xe, thái độ khá thân mật, khiến người ta nhìn cái liền cảm thấy dễ thân cận. (*quý bà sồn sồn)
Lệnh Hồ Thu bôn ba ở bên ngoài nhiều năm, sao có thể bị bề ngoài của nữ nhân này mê hoặc, trong lòng hơi có cảnh giác, đi đến trước xe ngựa, đưa tay mở rèm xe, nhìn vào bên trong, nhìn thấy bên trong có mỗi mình Quản Phương Nghi trên người mặc một bộ y phục hoa lệ, không thấy có ai khác nữa, mới yên tâm hơn một chút.
Bất quá cũng không có lên xe, thả rèm xuống lại, rồi đi tới trước cửa sổ xe ngựa, đưa tay đẩy rèm nhỏ cửa sổ ra, nhìn vào trong xe hỏi: “Có chuyện gì?”
Chát! Quản Phương Nghi giống như liếc mắt đưa tình vậy, đưa tay vỗ một phát vào tay hắn, nói: “Lên xe nói chuyện, sợ ta ăn thịt ngươi không bằng?”
Lệnh Hồ Thu: “Ta còn có việc, không có thời gian rảnh cùng ngươi liếc mắt đưa tình, có chuyện gì mau nói.”
Quản Phương Nghi: “Có người muốn gặp ngươi.”
Lệnh Hồ Thu hồ nghi hỏi: “Người nào?”
Quản Phương Nghi: “Hiện tại không tiện tiết lộ, sau khi gặp mặt, ngươi tự nhiên sẽ rõ. Ta nói, ta đích thân đi một chuyến tới đón ngươi, chẳng lẽ ngay cả chút mặt mũi này ngươi cũng không cho ta sao?”
Lệnh Hồ Thu cau mày nói: “Không phải là ta không nể mặt ngươi, muốn gặp ta thì trực tiếp tới tìm ta là được, tin tức ta ở trong này chắc hẳn đã truyền ra ngoài đi, rất khó tìm được ta sao? Cần phải đi vòng qua ngươi sao?”
Quản Phương Nghi: “Ngươi ngốc nha, không tiện gặp mặt trực tiếp, tự nhiên là có nguyên nhân không tiện. Lên xe đi, ta há có thể hại ngươi rồi tự đập vỡ chiêu bài của mình hay sao?”
Lệnh Hồ Thu ngẫm lại cũng đúng, cũng muốn biết đến tột cùng là ai muốn lén lén lút lút gặp mình, bất quá vẫn là lưu lại một tay, quay đầu lại ra hiệu cho Hồng Phất đi thông báo cho Hồng Tụ một tiếng, miễn cho lỡ như có chuyện thì phía bên mình cũng không biết là vì sao.
Thấy hắn như vậy, Quản Phương Nghi cũng đành thôi, cũng có thể lý giải, nửa người dựa vào cửa sổ đàm tiếu với Lệnh Hồ Thu, “Lệnh Hồ, ngươi đã nhiều năm rồi chưa đến Tề kinh đúng không?”
Đang còn nhìn tra xét hai phía ngõ nhỏ Lệnh Hồ Thu nghe hỏi bèn cười ha ha nói: “Ta tới hay không có liên quan gì, cũng chẳng ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của ngươi.”
Quản Phương