Chương 319 : Nhận lấy kích thích
Edit : Luna Huang
Hồng Tụ: “Tiên sinh, kỳ thật không cần thiết phải phiền phức như vậy.”
Lệnh Hồ Thu quay sang nhìn nàng, hỏi: “Ý là sao?”
Hồng Tụ liếc đôi mắt sáng nhìn khắp bốn phía một lượt, nhỏ giọng nói: “Nếu tiên sinh thật sự hoài nghi hắn có liên quan đến vật kia, đại khái có thể không chế hắn lại, ép hắn khai ra, thật sự không cần thiết cùng hắn dong dài.”
Lông mày Lệnh Hồ Thu bỗng giật giật, “Làm sao ép?”
Hồng Tụ: “Hiện tại ẩm thực của hắn do chúng ta quản lý, hoàn toàn có thể lặng yên không một tiếng động giải quyết việc này. Thực sự không được nữa, có thể báo lên phía trên, xin một viên ‘Khổ Thần Đan’, chỉ cần cho hắn ăn, không sợ miệng hắn cứng, biết cái gì đều sẽ phun ra, sau đó lại đi diệt khẩu, cam đoan thần không biết, quỷ cũng không hay.”
Lệnh Hồ Thu ‘xùy’ một tiếng, tự giễu nói: “Ngươi coi là ta không có nghĩ đến chắc? Trước khi ta đi tìm hắn, liền đã chuẩn bị một viên ‘Khổ Thần Đan’ rồi, ngay từ đầu ta đã muốn dùng thứ này với hắn, tuy nhiên trên đường đi bên người hắn đều có người đi theo, bảo hộ không rời, căn bản là không có cơ hội để ra tay. Thật vất vả đến được nơi này ở lại, thế nhưng cái thằng này là cục cứt chó hay sao, rước lấy một đống ruồi bu tới không nói, còn làm ra một đống chuyện trời ơi, ta làm sao ra tay đây? Không để hắn đi ra gánh, chẳng lẽ còn muốn ta đi gánh cho hắn hay sao?”
Hồng Tụ: “Hiện tại thế nào? Hiện tại những phiền phức hắn rước lấy tựa hồ đã chấm dứt, bên người hắn cũng không còn ai khác bảo hộ.”
“Triệu Hùng Ca đó!” Lệnh Hồ Thu bất lực buông tiếng thở dài, “Tên điên Triệu Hùng Ca kia là có thể tuỳ tiện trêu chọc được sao? Ma Tông ở đằng sau cái thằng đó cũng không phải là loại lương thiện gì! Nếu như người truyền công pháp cho hắn thật sự là Triệu Hùng Ca, chẳng những truyền cho hắn công pháp, còn độ tu vi cho hắn, với mức độ chiếu cố thế này, ta không thể không ước lượng lại. Hiện tại thì ‘mẹ nó’ ai cũng biết ta là huynh đệ kết bái của hắn, biết ta đang ở cùng với hắn, nếu thằng này đột nhiên bị mất tích, vậy người cuối cùng đi cùng hắn liền sẽ phải bị để mắt tới.”
“Ngươi nghĩ cho thật kỹ lại xem, mối liên hệ giữa ta với tên này thoát khỏi bị điều tra sao? Cả quận Thanh Sơn bên kia đều biết, ta đột nhiên đi tới quận Thanh Sơn, đã lập tức kết bái thành huynh đệ với hắn, chuyện này bất kể là ai nhìn vào cũng đều cảm thấy kỳ quặc. Đằng sau, tên này đang ở bên cạnh ta, lại bị biến mất một cách không minh bạch, nếu thật sự là Triệu Hùng Ca lấy đồ vật kia, vật kia là thứ không thể coi thường, người trong lòng có quỷ sao có thể không có cảnh giác được? Không thể đánh cỏ động rắn a!”
“Không nói tới việc Triệu Hùng Ca có thể tìm ta tính sổ sách hay không, hiện tại, quỷ mới biết tên này đang cùng đám Bộ Tầm mưu đồ bí mật cái gì, một khi hắn mất tích, lỡ như thật sự là có chuyện gì đó quan trọng, đám Bộ Tầm có thể không bắt chúng ta lại để tra cho rõ sao?”
Hồng Tụ trầm ngâm nói: “Vậy trước đừng giết hắn, cạy mở miệng hắn đã, sau lại dùng ‘Khổ Thần Đan’ khống chế hắn lại, rồi tìm cơ hội thích hợp cho hắn biến mất.”
Lệnh Hồ Thu ai than nói: “Muốn khống chế ai đó cũng phải tùy người nữa, chỉ có người không có cách nào làm gì được chúng ta, mới có thể bị chúng ta khống chế, tên này chẳng phải là quả hồng mềm, không dễ dàng khống chế như vậy, ngươi coi tên này là ăn chay chắc? Tên này là kẻ dám thè lưỡi ra liếm máu trên đầu đao của người khác, nổi điên lên ngay cả Côn Lâm Thụ cũng dám giết! Nếu không thể giết hắn diệt khẩu, ngươi có thể khống chế hắn lại được sao? Hắn tùy thời có thể tìm đến một đống người, rồi khống chế ngược lại chúng ta, đến lúc đó, khẳng định là bức chúng ta giao ra giải dược, giao giải dược cho hắn rồi, chúng ta cũng đừng hòng tốt hơn, không giao giải dược, hắn trước sau đều phải chết, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua chúng ta sao?”
“Hồng Tụ, món “Khổ Thần Đan” này, nếu dưới tình huống không thực sự nắm chắc, thì không thể dùng lung tung, nếu như ai cũng có thể lấy Khổ Thần Đan ra khống chế, vậy chẳng phải tổ chức của chúng ta đã xưng bá khắp thiên hạ rồi? Một khi vận dụng Khổ Thần Đan, lại không thể khống chế mục tiêu được, thân phận chúng ta lập tức sẽ bại lộ, đến lúc đó chúng ta lập tức sẽ trở thành ‘con rơi’, đạo lý đó chắc ngươi không phải không rõ đi.”
Nghe hắn phân tích như thế một hồi, Hồng Tụ có chút ỉu xìu, “Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ phải đi theo hắn như cái đuôi vậy sao? Suốt ngày đi theo hắn lo lắng hãi hùng, cùng theo hắn gánh phong hiểm không nói, còn phải coi hắn như là tổ tông mà hầu hạ, ngươi xem, hắn xem tỷ muội chúng ta như kẻ hầu, hô phát phải đến vung tay phát sai đi, còn luôn đánh chủ ý xấu với hai tỷ muội chúng ta nữa, chuyện này là sao vậy!”
Lệnh Hồ Thu: “Việc này không thể nóng vội được, chỉ có thể từ từ mưu toan, đợi ta thăm dò hắn ngọn nguồn trước đã, xác nhận không có vấn đề gì về sau, mới hạ thủ cũng không muộn!”
Hồng Tụ hỏi: “Nếu một mực không thể động thủ thì sao? Chúng ta vẫn cứ làm cái đuôi chạy theo mông hắn như vậy sao?”
“Ai! Từ từ mưu toan, từ từ mưu toan, rồi sẽ tìm được cơ hội!” Lệnh Hồ Thu cúi đầu nhìn mặt đất, tự lẩm bẩm, xong lại ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Hắn hiện tại có chút hối hận, hối hận không nên chạy tới quận Thanh Sơn, còn cùng cái thằng kia kết con mẹ nó bái thành huynh đệ nữa, hiện tại muốn mềm cũng không được, muốn cứng cũng không xong, sống không ra sống, chín không ra chín, ương ương dở dở, nuốt không trôi, nhả cũng không được, bị giày vò thật khó chịu.
Nơi này vừa nói tới chuyện hô phát phải đến vung tay phát sai đi, thì Ngưu Hữu Đạo liền xuất hiện, quả thật lại ‘hô phát phải đến, vung tay phát sai đi’, đến sai Hồng Tụ đi làm việc.
Ngưu Hữu Đạo trước hết bảo Hồng Tụ làm cái đèn lồng xanh rồi treo lên trên ngọn cây, sau đó lại sai Hồng Tụ đi vào trong thành tìm người.
Ở trong thành tối thui mò mẫm tìm một hồi lâu.
Người hắn muốn tìm chính là một tên đệ tử Ngũ Lương sơn, là mật thám có mang theo Kim Sí đưa tin, mà Ngũ Lương sơn an bài tại Tề kinh này.
Hiện tại Ngưu Hữu Đạo muốn điều hắn đến bên người để sử dụng, chẳng khác gì đưa hắn ra sáng, không có cách, hiện tại hắn muốn giữ liên lạc với Công Tôn Bố bên kia. . . . . .
Đêm tối thâm trầm, tĩnh lặng, chợt có tiếng chó sủa.
Kim Vương phủ, phủ đệ trưởng tử Tề Hoàng – Hạo Khải.
Trước cửa Vương phủ, đèn lồng treo trên cao sáng trưng, lại có người lén lút mò mẫm tiến vào từ cửa hông.
Một hán tử gầy gò đi vào sâu trong đình viện, vào thẳng nội đình, lại bị một vài thái giám đứng chờ sẵn ở trong sảnh để đợi mệnh lệnh ngăn cản lại.
“Ngụy Trừ tiên sinh, không phải là ta không cho ngài vào thông báo, nhưng Vương gia vừa mới đi ngủ chưa được một canh giờ, hiện tại tới quấy rầy thật sự là không thích hợp, nếu ngài không có việc gì gấp , chờ sáng tới sáng Vương gia dậy rồi lại nói sau.” Thái giám đứng chờ lệnh ở đó chắp tay