Chương 324 : Khẩu vị của vị lão đệ này, chẳng ai có.
Edit: Luna Huang
Từng câu từng chữ lọt vào tai, đang đứng một bên Ngụy Trừ kinh ngạc khó hiểu.
Sắc mặt Hạo Khải rất khó coi, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu thấp thỏm.
Ý của Hạo Vân Đồ, còn có mục đích truyền đạt khẩu dụ này, là để muốn nhắc nhở hắn, một trưởng hoàng tử là nên làm như thế nào, nhưng mà nghe vào tai hắn, thì lại thành phụ hoàng đang cực kỳ bất mãn và giận mắng hắn. Ví hắn như ánh trăng trong đêm tối, có ý chí ủy mị yếu ớt*, chỉ là hùng ưng bò trên mặt đất. . . . . . (*chỗ này bản gốc là ‘si mị võng lượng’: tên của 4 con quỷ ~ ý nói tính tình sinh ra yêu ma quỷ quái )
Thái giám tuyên chỉ xong, thấy hắn mãi không có phản ứng gì, bèn lên tiếng nhắc nhở, “Vương gia, khẩu dụ đã truyền đạt xong.”
“À!” Hạo Khải lúc này mới lấy lại tinh thần, hô: “Nhi thần tuân chỉ!”
Sau khi sai người đưa tiễn thái giám tuyên chỉ trở về, mặt mũi Hạo Khải dần dần tỏ ra u ám, trong đó xen lẫn chút bi phẫn, nhìn chằm chằm Ngụy Trừ, hung dữ nói: “Đều là chuyện tốt ngươi làm hết! Ngươi đi gặp Ngưu Hữu Đạo kiểu gì, sao phụ hoàng có thể khẳng định ngay là ngươi là muốn tìm hiểu về Bộ Tầm và Ngọc vương phi nhanh vậy hả? Chẳng lẽ ngươi không có căn dặn tên Ngưu Hữu Đạo kia sao?”
Ngụy Trừ vội vàng giải thích: “Vương gia, ta đã dặn dò Ngưu Hữu Đạo kia rồi, hắn cũng đã đáp ứng, nói không dám đối nghịch với vương gia mà.”
Hạo Khải: “Vậy thì chỗ nào để lộ tin tức hả? Là Phù Phương viên bên kia?”
Ngụy Trừ lắc đầu: “Phù Phương viên rất không có khả năng đó, lúc ta với Lệnh Hồ Thu nói về việc này, là gặp riêng ở trong mật thất, bên ngoài còn có người của chúng ta canh chừng, người ngoài là không thể nghe được lời chúng ta nói, số người biết việc này đếm được trên đầu ngón tay.”
“Trong cung, mấy người có thể ở trong thời gian ngắn như vậy tới bẩm báo cho phụ hoàng biết, mà còn có thể khiến cho phụ hoàng tin tưởng nữa? Phù Phương viên không có vấn đề, vậy thì trong thời gian ngắn như thế, người có thể trực tiếp tới trước mặt phụ hoàng vạch trần chuyện này, ngoại trừ tên Ngưu Hữu Đạo có lui tới với Bộ Tầm ra, thì cũng không còn ai khác cả.” Hạo Khải oán hận nói, “Liền biết ngay là tên tặc tử Ngưu Hữu Đạo kia có điểm giấu diếm bản vương mà, quả nhiên là không coi bản vương ra gì, trải qua việc này liền có thể kết luận, tặc tử này nhất định là có cấu kết với lão nhị, cho nên mới vội vàng muốn ‘bỏ đá xuống giếng’ như thế! Cẩu tặc, khinh người quá đáng, thật sự cho rằng bản vương không dám động ngươi hay sao?”
Ngụy Trừ không nói gì, trong chuyện này hắn cũng không dám khẳng định, là có phải Ngưu Hữu Đạo tiết lộ bí mật hay không.
Hạo Khải bỗng nhìn chằm chằm hắn, “Một tên tu sĩ Yến quốc nho nhỏ, dám chạy đến Tề quốc giương oai với bản vương. . . Nghĩ biện pháp xử lý hắn sạch sẽ ngay đi!”
Ngụy Trừ giật mình, lập tức khuyên nhủ: “Vương gia, xin nghĩ lại, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng có mối quan hệ với Bộ Tầm, một khi Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện ở tại kinh thành này, sợ là khó mà tránh khỏi bị Giáo Sự Đài truy tra!”
Hạo Khải: “Cái này cũng làm không được, cái kia cũng làm không xong, ngươi tự nói xem coi, bản vương nuôi ngươi còn có tác dụng gì?”
Ngụy Trừ biết tính tình của vị này, vội nói: “Vương gia, ý của ta là, tên Ngưu Hữu Đạo này không có khả năng luôn một mực ở lại kinh thành này không rời đi, chờ hắn rời khỏi kinh thành rồi lại ra tay cũng không muộn. Ngưu Hữu Đạo đắc tội nhiều người như vậy, chỉ cần chúng ta làm bí ẩn một chút, ai biết là người nào giết hắn chứ? Chỉ cần không để lại chứng cứ, không ai dám nói là do vương gia làm, ta đây cũng là suy nghĩ cho vương gia thôi, không thể để cho Ngọc Vương có cơ hội tiếp tục bỏ đá xuống giếng.”
Hạo Khải cắn chặt quai hàm, nói: “Đừng có lại chọc ra cái rác rưởi gì nữa đó cho bản vương!”
Ngụy Trừ lập tức cam đoan, “Vương gia yên tâm, nhất định giết tặc tử này tuyệt mối hận cho vương gia!”
Kinh thành phồn hoa, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, y như là đang đi dạo chơi trong một quyển sách họa cổ xưa vậy.
Đến Tề kinh đã lâu như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng là lần đầu tiên đi ra du ngoạn như thế này, không bị đám tu sĩ kia dây dưa nữa, thật là thoải mái.
Về phần chuyện chiến mã, hắn đã bỏ ý định tiếp tục đi ‘vận động hành lang’, ở nơi phong vân hội tụ đầy hung hiểm này, hắn xem như đã lĩnh giáo, còn có nhiều người đang nhìn chằm chằm, lại tiếp tục đi vận động, tám chín phần mười là sẽ cửu tử nhất sinh, quá nguy hiểm.
Huống chi hiện tại trên tay hắn đã nắm giữ được hai tấm ‘át chủ bài’, một cái là lệnh bài mà Bộ Tầm cho, còn cái khác, chính là hải đảo kia.
Mấu chốt là, hắn biết bản thân bị người Hiểu Nguyệt các nhòm ngó tới, hắn không biết con rắn độc trốn ở phía sau màn này khi nào sẽ nhảy ra cắn hắn một cái.
Hắn hiểu rõ ràng thực lực của mình, không thể ở trong này được cùng đồng thời đánh cờ với vài phương thế lực được.
Đi ngang qua ven bờ Minh hồ, nhìn thấy Đậu Hũ quán, nhưng Ngưu Hữu Đạo chỉ ngó qua cái rồi đi qua luôn.
Một nhóm cuối cùng dạo bước đến Phù Phương viên.
Nội viện, trong một căn phòng bày biện xinh đẹp, Quản Phương Nghi đang ngồi tại trước bàn trang điểm, nhìn vào khuôn mặt được trang điểm ở trong gương, thỉnh thoảng khẽ thở dài, ngón tay vuốt ve vết nhăn trên khóe mắt, tinh thần chán nản.
Lão đầu canh cổng gõ cửa đi vào bẩm báo.
Sau khi nghe xong, Quản Phương Nghi giật mình, ngồi thẳng dậy, thất kinh hỏi: “Lệnh Hồ Thu quay trở lại, cả Ngưu Hữu Đạo kia cũng tới nữa sao?”
Lão đầu canh cổng nói: “Người kia tự xưng là Ngưu Hữu Đạo, ta cũng không rõ.”
Hơi suy nghĩ một chút, Quản Phương Nghi lập tức nói: “Liền nói ta không có ở đây, ra ngoài rồi.”
“Vâng!” Lão đầu canh cổng cấp tốc rời đi.
Nàng cũng để cái lược xuống, đứng dậy, đi lại quanh quẩn trong phòng một lúc, Ngưu Hữu Đạo đến, khiến nàng có chút bất an lo sợ.
Nàng không phải là sợ Ngưu Hữu Đạo hay là Lệnh Hồ Thu, mà là sợ Ngưu Hữu Đạo có liên lụy đến Bộ Tầm, nói chính xác hơn, là sợ thế lực tu hành ở phía sau Bộ Tầm.
Chuyện nàng nghe lén Lệnh Hồ Thu mật đàm với Ngụy Trừ đã bị Giáo Sự Đài biết được, mà lão tổ tông phía sau Giáo Sự Đài lại chính là Bộ Tầm, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên tới thăm, có phải là hắn đã biết được gì từ Bộ Tầm rồi không?
Không phải Ngụy Trừ đi tìm Ngưu Hữu Đạo sao? Vậy Ngụy Trừ có thể đã biết cái gì rồi, có biết bị nàng bán hay chưa?
Trình độ nào đó mà nói, ở tại kinh thành này chỉ cần tuân thủ quy củ, thì Bộ Tầm cũng không đáng sợ lắm, Bộ Tầm là người đứng sau giữ gìn quy củ kinh thành mà.
Nàng lăn lộn ở Tề kinh nhiều năm qua như vậy, biết rõ người nào không thể trêu chọc, vị Kim vương phủ kia tuyệt đối tính là một tên, đó chính là người có thù tất báo, một khi biết được là bị nàng bán, tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!
Nàng hiện