Chương 337 : Tự tác
Edit: Luna Huang
Thời gian sau đó, Ngưu Hữu Đạo gần như không có ra ngoài đi dạo nữa, tập trung cao độ chú ý đến động tĩnh ở hải đảo bên kia, yêu cầu Công Tôn Bố mỗi ngày đều thông báo tình huống giám thị được.
Mấy ngày về sau, Lệnh Hồ Thu tìm tới tiểu viện bên này, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo đang nằm lười biếng dưới bóng cây, hô gọi, “Huynh đệ.”
Đang còn liếc mắt đưa tình với Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo nhìn lại, thấy hắn đeo bọc hành lý trên lưng, bèn dứng dậy, đi tới hỏi: “Nhị ca ngươi tính đi ra ngoài sao?”
Lệnh Hồ Thu nhỏ giọng nói: “Tìm được nhân thủ thích hợp rồi, nhưng muốn ra tay với Ngụy Trừ thì không nên để cho quá nhiều người biết, bèn tính bỏ qua người trung gian, ta muốn đích thân đi gặp đối phương nói chuyện, nhìn xem coi đối phương muốn điều kiện gì, còn có giá tiền thế nào, nếu thỏa đàm mà nói, ta sẽ lập tức liên hệ ngươi, chuyện tiền bạc tự ngươi nghĩ biện pháp đó.”
Ngưu Hữu Đạo trông có vẻ mừng rỡ, “Tốt lắm! Không biết lần này nhị ca phải đi bao lâu?”
Lệnh Hồ Thu: “Ngắn thì hai ba ngày, dài thì bảy tám ngày.”
Hơi lớn tiếng chào hỏi xong, Lệnh Hồ Thu cứ xuất phát đi như vậy, vốn Ngưu Hữu Đạo muốn đưa tiễn, nhưng Lệnh Hồ Thu nói không cần đưa, miễn cho gây sự chú ý.
Nếu hắn đã nói như thế, Ngưu Hữu Đạo cũng không khách khí, chỉ đưa tiễn hắn đến cửa tiểu viện.
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, đang ve vẩy quạt tròn Quản Phương Nghi thuận tay giơ quạt lên che mặt, làm như một động tác lơ đãng, nhưng hơi nghiêng đầu, cho một người đứng cách đó không xa một cái ánh mắt, lập tức có người lặng lẽ bám theo Lệnh Hồ Thu rời đi.
Trở lại trong nội viện, Ngưu Hữu Đạo nằm xuống lại ghế nằm.
Quản Phương Nghi cũng ngồi xuống trên ghế tròn bên cạnh, “Xem ra cuối cùng cũng đã như ngươi mong muốn, hắn rốt cục đã đổi hướng ra tay với Ngụy Trừ.”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Sự tình có chút vượt ra ngoài dự liệu của ta, không nghĩ tới hắn có thể kéo lâu như vậy, nếu như hắn lại tiếp tục kéo, ta xem như cũng không thể kìm được nữa phải đi.”
Nguyên nhân rất đơn giản, hải đảo bên kia cũng sắp sửa có động tác rồi, hắn không có cách nào một mực ở lại kinh thành này nữa, đã ở đủ lâu rồi, nếu thật muốn ở chết không đi, chỉ sợ Hạo Vân Đồ lại ra tay trừng trị hắn.
Hai người ngươi một câu ta một câu hàn huyên một hồi, hán tử bám theo trở về, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo nằm lười nhác ở đó, tựa hồ không biết có nên nói ra hay không.
Quản Phương Nghi nói: “Hắn ngủ cũng đã ngủ cùng lão nương rồi, không có gì phải e ngại, cứ nói đi!”
Ngưu Hữu Đạo nằm nghe mắt trợn trắng, phát hiện nữ nhân này thật đúng là muốn ‘trâu già gặm cỏ non’, mở miệng ngậm miệng đều lấy việc này ra bôi bác hắn.
Hán tử bẩm báo: “Đông gia, Lệnh Hồ Thu đi ra khỏi thành một mình, đi từ cửa Nam, sau khi rời khỏi Phù Phương viên còn cải trang nữa.”
“Ừ!” Quản Phương Nghi khẽ gật đầu, biểu thị đã biết, phất quạt tròn một cái cho lui.
Hán tử kia đang tính quay người rời đi, Ngưu Hữu Đạo chợt lên tiếng hỏi, “Một mình Lệnh Hồ Thu ra khỏi thành thôi sao?”
Hán tử lại nhìn mắt Quản Phương Nghi, xong đáp: “Vâng!”
Ngưu Hữu Đạo ngồi dậy, “Hồng Tụ, Hồng Phất đâu? Không có đi cùng hắn sao?”
Hán tử sửng sốt một chút, “Hai người bọn họ không phải ở tại Phù Phương viên sao? Hai người bọn họ đưa tiễn Lệnh Hồ Thu đến cửa liền dừng, cũng không có đi cùng!”
“Hồng Tụ, Hồng Phất không đi cùng ư?” Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, có chút kỳ quái nói: “Hai nữ nhân này luôn luôn như hình với bóng theo hắn mà.”
Sợ trong này có nhầm lẫn gì, Quản Phương Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Lão thất, ngươi đi sang tiểu viện bên kia xác nhận lại một chút, nhìn thử xem các nàng còn có ở đó hay không.”
“Vâng!” Hán tử rời đi.
Không bao lâu sau lại trở về, xác nhận Hồng Tụ, Hồng Phất vẫn còn đó, cũng không có rời đi, chỉ có một mình Lệnh Hồ Thu rời đi.
“Có ý tứ gì đây?” Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm, rồi nói: “Để ta đi xem một chút.” Nói xong bước nhanh chân rời đi.
“Đi nhanh như vậy làm cái gì, vội vã muốn đầu thai sao?” Quản Phương Nghi quát lên, lắc lắc vòng eo mềm mại đi theo, tay đong đưa quạt tròn không nhanh không chậm.
Hai người vừa ra khỏi tiểu viện bên này, bốn phía lập tức toát ra năm sáu người đi theo.
Hồng Tụ, Hồng Phất đang phơi đồ ở trong sân, nhìn thấy người đến, tạm thời thả đồ xuống, tới hành lễ, “Đạo gia, Phương tỷ!”
Ngưu Hữu Đạo trực tiếp hỏi thẳng các nàng: “Vì sao các ngươi không đi cùng nhị ca vậy?”
Hồng Tụ trả lời: “Tiên sinh nói chuyện lần này cơ mật, hai tỷ muội song sinh chúng ta đi theo gây chú ý quá mức, dễ khiến người ta chú ý, mà lần này người tiên sinh đi gặp cũng cẩn thận, không cho phép tiên sinh dẫn người theo. Chính tiên sinh cũng cố ý giấu diếm thân phận, không muốn để cho đối phương biết, cho nên không có mang bọn ta đi theo. . .”
Rời khỏi bên này, trở về tiểu viện của Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo chắp tay đi tới đi lui suy tư.
Trên ghế nằm đã đổi thành Quản Phương Nghi nằm lười biếng đó, thỉnh thoảng uốn éo thân thể trêu ngươi người ta, quơ quơ quạt tròn trong tay, “Đừng đi tới đi lui nữa, làm mắt ta hoa hết cả lên rồi.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước đứng ở bên cạnh, “Việc này ta như thế nào đều cảm giác thấy có kỳ quặc nhỉ?”
Quản Phương Nghi: “Người ta nói cũng không có sai mà, mang theo một đôi tỷ muội song sinh như vậy, người có tâm để ý, vừa nhìn cái liền biết hắn chính là Lệnh Hồ Thu, vì ổn thỏa một chút, làm như vậy cũng đúng mà.”
Ngưu Hữu Đạo ngồi ở trên ghế tròn, nằm nhoài người lên trên ghế nằm, kề sát bên tai nàng nói: “Vậy ngươi cảm thấy Lệnh Hồ Thu sẽ đi tìm ai để ra tay với Ngụy Trừ đây?”
Quản Phương Nghi quay đầu qua, ‘phù!’ Thổi một hơi lên mặt hắn, “Không phải ngươi nói hắn là người Hiểu Nguyệt các sao? Hiểu Nguyệt các là thế lực khổng lồ, cao thủ nhiều như mây, hắn muốn làm thịt Ngụy Trừ, tự nhiên là đi tìm Hiểu Nguyệt các. . .” Nói đến đây liền sững sờ, nhíu mày.
Ngưu Hữu Đạo: “Hiện tại ngươi đã hiểu lời nói của hai nữ nhân kia có vấn đề rồi chưa? Nếu ta không biết rõ nội tình của bọn hắn, thật đúng là đã bị bọn hắn lừa gạt.”
Quản Phương Nghi thay đổi tư thế sang nằm nghiêng, gấp hai chân sát người, đối mặt cùng hắn, nói: “Có lẽ hắn đi tìm người khác, không phải tìm người Hiểu Nguyệt các thì sao? Mặt khác, Hiểu Nguyệt các luôn luôn thần bí, trong cùng nội bộ của nhau lại không muốn bại lộ thân phận cũng hoàn toàn là có khả năng.”
“Chỉ hi vọng như thế đi!” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt nói, từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt lấp lóe.
Hai ngày sau, sáng sớm, bên ngoài khuê phòng Quản Phương Nghi có tiếng gõ cửa.
Có tiếng nha hoàn truyền đến, gọi “Đông gia ”
Quản Phương Nghi đang ngủ say trên giường, lật qua, lật lại, uốn dẻo người, nằm tiếp.
Đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa dưới giường, Ngưu Hữu Đạo gọi : “Uy, chớ ngủ, gọi ngươi kìa!”
Tình huống trong phòng của hai người đã sớm thay đổi, biến thành Quản Phương