Chương 336: Ăn bám
Edit: Luna Huang
Sở dĩ hắn hỏi vấn đề này, cũng không phải bởi vì có ý gì khác, mà bởi vì gần đây đây, hắn thật sự không nhận được tin tức gì về Ngưu Hữu Đạo cả.
Đại Thiền sơn không quan tâm ân oán cá nhân của hắn, chúng ta đã đảm bảo an toàn cá nhân ngươi rồi, ngươi còn muốn gì nữa?
Ý nghĩ của Đại Thiền sơn rất đơn giản, lần nháo sự kia khiến ngay cả người nhà mình ngươi cũng hạ độc thủ, kém chút nữa còn liên lụy đến Đại Thiền sơn, vẫn còn chưa náo đủ sao? Bọn ta không vọng ngươi tiếp tục dây dưa với Ngưu Hữu Đạo, không muốn lại thấy chuyện gì xảy ra nữa.
Cho nên, Đại Thiền sơn cơ bản sẽ không lại lộ ra bất cứ tin tức gì có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo cho hắn nữa, thậm chí còn tiến hành phong tỏa nhất định, sợ hắn lại suy nghĩ lung tung, hi vọng hắn đem tất cả tinh lực đặt ở trên việc xây dựng Bắc Châu, hảo hảo giúp chúng ta quản lý Bắc Châu cho tốt vào.
Còn phía Tô Chiếu bên kia, bởi vì không nghe hắn phân phó, chẳng khác nào là giấu giếm hắn, ra tay với Ngưu Hữu Đạo, cho nên cũng không có gửi tin tức có liên quan tới Ngưu Hữu Đạo cho hắn.
Đối với Thiệu Bình Ba mà nói, mặc dù hắn bề bộn nhiều việc, lại như cũ vẫn nhớ thương Ngưu Hữu Đạo, nhưng từ khi Ngưu Hữu Đạo đến Tề quốc, hắn cơ bản liền không có tin tức tình báo gì liên quan đến Ngưu Hữu Đạo cả.
Mấy lần hắn truyền tin tức cho Tô Chiếu hỏi thăm chuyện chiến mã, rồi tiện thể hỏi thăm tình huống của Ngưu Hữu Đạo, Tô Chiếu bên kia hồi đáp, đều nói rằng vẫn đang chú ý.
Từ góc độ nào đó mà nói, Tô Chiếu vẫn là không cam lòng, vẫn còn đang tìm cơ hội ra tay.
Không biết được tin tức chuẩn xác gì của Ngưu Hữu Đạo, trong lòng Thiệu Bình Ba luôn có cảm giác bứt rứt, cảm giác là sắp có chuyện gì đó phát sinh, càng như vậy, hắn càng thêm chú ý cẩn thận, lần nữa thu tay lại, căn dặn Tô Chiếu trước khi chuyện chiến mã chắc chắn xong, thì đừng lại đi trêu chọc Ngưu Hữu Đạo.
Hắn thậm chí trực tiếp nói rõ, rằng tên kia không dễ chọc, tỷ không phải là đối thủ của hắn!
Lúc đầu, theo lý thuyết, ở trước mặt Đường Nghi nhắc tới Ngưu Hữu Đạo thì không quá phù hợp, nhưng trong lòng hắn từ đầu chí cuối vẫn âm thầm có cái lo lắng kia, luôn cảm thấy Ngưu Hữu Đạo quá an tĩnh, chạy tới Tề quốc xử lý chuyện chiến mã, lại an tĩnh như thế khiến cho hắn cảm giác không quá bình thường, rốt cuộc nhịn không được bèn mở miệng hỏi!
Đường Nghi hơi lặng yên một chút, rồi khẽ lắc đầu nói: “Không có quá chú ý đến tình huống của hắn, tạm thời không nghe nói có tin tức gì!”
Trên thực tế, nàng nơi này đã nhận được cảnh cáo của Đại Thiền sơn, Thượng Thanh tông bị cưỡng chế bắt im miệng!
Vị này mà cũng không biết sao? Trong lòng Thiệu Bình Ba càng thêm nghi ngờ trùng điệp, Ngưu Hữu Đạo kia đến tột cùng là đang làm gì?
Lần trước, sau khi chọc Băng Tuyết các về sau, hắn liền bị Đại Thiền sơn khống chế nghiêm mật, không cho hắn tiếp xúc thế lực tu hành giới khác, bởi vì Đại Thiền sơn sợ hắn phái thế lực khác đi gây sự, một chút tiểu môn phái ở trong địa bàn Bắc Châu đều bị cảnh cáo.
Hắn muốn phái Tống Thư với Trần Quy Thạc đi tìm hiểu một chút, thế nhưng hiện tại cũng cần hai người đi chú ý con đường thủy kia, do trước mắt đó mới là đại sự cần hơn!
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn là quyết định sẽ làm trái ý Đại Thiền sơn, chuẩn bị sai Thiệu Tam Tỉnh âm thầm nghĩ biện pháp tìm hiểu xem.
Sau khi có cái quyết đoán này rồi, hắn nghiêng đầu nhìn sang Đường Nghi, nữ nhân có khuôn mặt như vẽ này, nhìn mặt bên lại thêm cực xinh đẹp, khiến trong lòng hắn nổi lên một gợn sóng, bèn gọi, “Đường Nghi!”
Đường Nghi nghiêng đầu nhìn sang, hai người bốn mắt đối nhau.
Thiệu Bình Ba đưa tay ra định bắt lấy tay nàng, tuy nhiên ngón tay còn chưa kịp đụng tới, Đường Nghi đã cấp tốc tránh đi, rồi trầm giọng nói: “Đại công tử, xin hãy tự trọng!” Trên mặt có vẻ tức giận.
Nàng không phải là cô nàng Quản Phương Nghi, nàng từ nhỏ tiếp nhận là quan niệm chính thống, lại chưa có làm chuyện nam nữ, phương diện tình dục bản thân luôn tự ước thúc gắt gao, làm loạn về phương diện này nàng không cách nào tiếp nhận, cũng sẽ không tùy tiện buông thả.
Thiệu Bình Ba ngươi bình thường tỏ chút thái độ mập mờ thì cũng thôi, dám động tay động chân, coi nàng là cái gì đây? Chuyện này đối với nàng mà nói, đó là nhục nhã, thật sự là chọc cho nàng rất tức giận!
Thiệu Bình Ba nháo cái bị xấu hổ, cười đáp: “Thật có lỗi, nhất thời không kìm lòng nổi!”
Đường Nghi: “Ta đã là phụ nữ có chồng, mong rằng Đại công tử về sau không nên có hành động như vậy nữa, làm vậy chính là đang nhục nhã tại hạ!”
Nói lời này xong, trong lòng nàng cũng nhịn không được mờ mịt, Ngưu Hữu Đạo lập tức sẽ tái giá, đến lúc đó nàng còn có thể nói được như vậy sao?
Thiệu Bình Ba kiêng kị Triệu Hùng Ca, nếu thật muốn làm ra sự tình gì, Đại Thiền sơn cũng phải quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng Ca, hắn cũng không dám bức Đường Nghi đến chó cùng rứt giậu, bèn quay đầu nhìn ra phía trước, mắt hơi híp lại, trong ánh mắt có âm u hiện lên. . . . . .
Trên ngọn giả sơn trong đình nghỉ mát*, Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ cùng trông về phía xa, trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo với Quản Phương Nghi kết bạn từ bên ngoài trở về, rồi vào trong viện của Quản Phương Nghi.
Thời gian đảo mắt đã một tháng trôi qua, Quản Phương Nghi với Ngưu Hữu Đạo thật sự là dính quá chặt, bên này mãi miết không tìm thấy cơ hội hạ thủ.
Muốn sắc dụ, cũng phải tại lúc Quản Phương Nghi không ở mới được, Quản Phương Nghi ở đây, Ngưu Hữu Đạo cho dù có ‘tà tâm’, sợ là cũng phải thu hồi lại tặc đảm, không dám làm cái gì.
“Tiên sinh, nếu lại tiếp tục như vậy nữa, phía trên còn dễ nói, còn chuyện Ngụy Trừ này mà nói, phía Ngưu Hữu Đạo đã không thể kéo dài tiếp như vậy nữa!” Hồng Tụ nhỏ giọng nói.
Lệnh Hồ Thu cau mày, lúc đầu trong lòng hắn vẫn còn có khó chịu với kế hoạch sắc dụ của hai nàng, hiện tại thời gian dần dần trôi qua làm cho hao mòn đi, cõi lòng kia cũng phai nhạt dần, trái lại, lại sốt ruột vì hai nữ chậm chạp mãi không có cơ hội để ra tay.”Thế này, ngươi lại báo tình huống lên, để phía trên thiết lập bố cục, chọn thời gian tốt dụ Quản Phương Nghi ra ngoài!”
Bên này vốn tính tự mình thiết lập bố cục dụ Quản Phương Nghi đi ra, nhưng mà Quản Phương Nghi đã rửa tay chậu vàng, không tiếp tục làm mua bán, cơ bản cũng không tiếp khách, thật đúng là không tiện dụ người ta ra ngoài. Một vấn đề khác là, dụ ra ngoài cũng phải có đầy đủ thời gian nhất định cho hai nữ nữa, không phải vậy Quản Phương Nghi vừa ra lại về liền phá hỏng kế hoạch mất, nên không chỉ là dụ nàng ta ra khỏi Phù Phương viên là xong được.
“Vâng!” Hồng Tụ gật đầu dạ.
Trong viện, dưới bóng cây, trên một cái ghế nằm, Ngưu Hữu Đạo nằm đó chợp mắt. Trong đầu đang suy nghĩ đến tin tức Công Tôn Bố bên kia truyền đến, phía hải đảo bên kia, đoán chừng những chiếc thuyền kia đã sắp cải tạo xong.
Suy nghĩ đang xoay chuyển, chợt có động tĩnh, mở mắt ra nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy một cái cái túi nho nhỏ bay tới, đập xuống phần bụng hắn.
Quản Phương Nghi tay cầm quạt tròn, lắc lư vòng eo mềm mại đi tới, đồ vật này chính là do nàng ném tới.
Ngưu Hữu Đạo cầm cái túi lên kéo mở miệng túi ra xem xét, nhìn thấy bên trong có đầy những viên thuốc sáp bao bọc lấy Linh Nguyên Đan, số lượng cũng không ít.
Quản Phương Nghi dùng chân chỉnh cái ghế ngồi tròn, tới bên cạnh ghế nằm rồi ngồi xuống, quạt tròn trong tay ve vẩy, nói “100 viên!”
Ngưu Hữu Đạo hồ nghi hỏi: “Có ý gì?”
Quản Phương Nghi: “Ta thấy ngươi tu luyện không có dùng Linh Nguyên