Chương 343: Đều là hiểu lầm
Edit: Luna Huang
“Bởi vì hắn điệu thấp!” Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, quay người bước lên hàng hiên, bước về phía thư phòng.
Quản Phương Nghi có chút nghi hoặc, cũng đứng dậy đi theo, “Điệu thấp thì cũng có chỗ tốt, nhưng hắn căn bản không được triều đình giao phó cho làm việc gì bên ngoài, ngươi tìm hắn cũng vô dụng.”
“Điệu thấp đơn giản có mấy loại lý do: Năng lực có hạn, vô năng, bị bất đắc dĩ, đành phải điệu thấp; Thời cơ chưa đến, đang xem xét thời thế, bo bo giữ mình, mà điệu thấp; Buồn chán thị phi, không thích lục đục với nhau, là thật sự điệu thấp.” Ngưu Hữu Đạo vừa rảo bước vừa trầm ngâm liệt kê một phen, lại tiếp tục hỏi: “Ngươi cảm thấy Anh vương này thật sự là loại vô năng đến mức cần phải điệu thấp? Nếu hắn thật sự vô năng mà nói, triều đình làm sao lại có thể giao việc cho hắn làm, không sợ hắn làm hỏng sao? Theo như lời ngươi nói, chưa từng nghe qua hắn đã làm ra việc gì to tác, nhưng cũng chưa nghe nói qua hắn làm hỏng việc gì, ngươi cảm thấy, luôn một mực bảo trì bình bình như vậy có dễ không?”
Quản Phương Nghi đã hiểu ý của hắn, “Ý ngươi nói Anh vương này là đang giả vờ điệu thấp, làm sao ngươi biết hắn không phải là thật sự điệu thấp?”
Ngưu Hữu Đạo dứt khoát nói rõ: “Thân ở hoàng gia, ta không tin một vị hoàng tử kín đáo lại không có dã tâm với hoàng vị kia, ta càng tin tưởng, là hắn đang còn quan sát thời thế, đang chờ đợi thời cơ, có đôi khi không tranh cũng là một loại tranh!”
Quản Phương Nghi như nghĩ ra được cái gì, khẽ gật đầu, chợt lại nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, “Tuổi còn quá trẻ, lấy ở đâu ra nhiều quỷ kế đa đoan như vậy? Coi như ngươi nói có lý, hắn cứ không muốn gặp ngươi đâu, ngươi cũng không làm gì được hắn.”
Ngưu Hữu Đạo thở ra một hơi, nói: “Mục tiêu đã có động tĩnh, bọn hắn đã bắt đầu hành động, ta không có thời gian chơi trò tiêu hao với Anh vương kia, ta nhất định phải nhanh chóng gặp mặt hắn nói chuyện, giúp ta đưa cho hắn phong thư!” Đang lúc nói chuyện đã tiến vào thư phòng của Quản Phương Nghi.
Đổ nước mài mực, Quản Phương Nghi đích thân mài mực cho hắn, nàng cũng muốn xem coi hắn viết cái gì.
Ngưu Hữu Đạo đứng gần bàn đọc sách, nhắm mắt trầm mặc một hồi, sau đó mở mắt ra, nâng bút thấm mực, đặt bút, viết một lèo: Giang sơn như thử đa kiều, dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu! Khởi dung thử bối thiết thủ? Thành vương bại khấu, kiến dữ bất kiến, giai tại nhất niệm chi gian! ”
(* dịch : Sông núi biết bao nhiêu kiều diễm, dẫn tới vô số anh hùng khom lưng tranh đấu! Há lại để cho bọn chuột nhắt chiếm lấy? Thắng làm vua, thua làm giặc, gặp hay là không gặp, cũng chỉ là trong một ý nghĩ! )
“Giang sơn như thử đa kiều, dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu! Giang sơn như thử đa kiều. . .” Quản Phương Nghi đứng ở một bên nhìn, lặp đi lặp lại câu này, ánh mắt có chút ngây ra, cuối cùng chuyển từ trang giấy lên trên mặt Ngưu Hữu Đạo, đầy phức tạp.
Ngưu Hữu Đạo cầm trang giấy trên tay, thổi khô mực, đưa cho nàng.
Quản Phương Nghi cầm trên tay nhìn một chút, thử hỏi: “Liền mấy câu này, là hắn có thể gặp ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thử một chút xem sao.”
Quản Phương Nghi: “Nếu hắn vẫn không gặp thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tại kinh thành này, ta dám động hắn, hắn không dám động ta, ta lập tức sẽ tìm phiền toái cho hắn!”
Hai người vừa bước ra khỏi thư phòng, trùng hợp đụng phải Hứa lão lục đi tới tìm.
“Đại tỷ, Đạo gia!” Hứa lão lục lên tiếng chào hỏi hai người, cũng không ngại Ngưu Hữu Đạo mà xưng hô như thường lệ với Quản Phương Nghi, cũng đã thay đối cách xưng hô với Ngưu Hữu Đạo, từ lần bắt gian tại giường kia về sau, người trong Phù Phương viên đã thay đổi cách xưng hô với Ngưu Hữu Đạo.
“Có chuyện gì?” Quản Phương Nghi hỏi.
Hứa lão lục nói: “Bên ngoài có một đám người Thiên Ngọc môn tới, tự xưng là Phong Ân Thái, huynh đệ kết bái với Đạo gia, nói muốn gặp Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo trừng mắt lên, mỉm cười, “Còn sống quay về là tốt.”
“Huynh đệ kết bái của ngươi thật đúng là nhiều ha.” Quản Phương Nghi cười lạnh nói.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, nói “Nhiều huynh đệ nhiều đường ra nha.”
Quản Phương Nghi giễu cợt: “Đúng vậy, người ngay cả nữ nhân của huynh đệ cũng muốn ngủ, tự nhiên là ước gì có nhiều huynh đệ rồi.”
“Phì. . .” Hứa lão lục lập tức nén cười.
Ngưu Hữu Đạo làm một bộ mặt tan vỡ, “Ta nói ngươi nói chẳng có chút sức lực nào, ta nào có ngủ ai chứ?”
Quản Phương Nghi khoát tay, bảo Hứa lão lục: “Để cho người ta vào đi!”
Không bao lâu sau, Phong Ân Thái dẫn một đám người đi tới.
Hai huynh đệ gặp lại, không quan tâm có phải là thật lòng cao hứng hay không, chí ít mặt ngoài là tỏ ra cao hứng, cầm tay nhau vui mừng hỏi thăm sức khỏe.
Thấy sắc mặt Phong Ân Thái trắng bệch, thêm mấy đệ tử Thiên Ngọc môn đi theo rõ ràng đã bị thương, Ngưu Hữu Đạo không khỏi hỏi: “Đại ca bị thương rồi sao?”
Phong Ân Thái thở dài: “Một chút vết thương nhỏ! Đụng phải một đám đầu óc có bệnh, đã ném đồ vật cho bọn hắn rồi, còn muốn đuổi theo chúng ta chết không bỏ, báo hại những người khác tưởng rằng đồ vật còn ở trên tay chúng ta, thế là cũng một đường đuổi theo truy sát! Thôi không đề cập tới nữa, không đề cập tới nữa.”
Khoát tay áo, mặt mũi quả thực là tràn đầy đắng chát.
Ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Quản Phương Nghi, hiển nhiên là đã gặp qua, lại cười hỏi, “Hồng Nương Tề kinh, ta nên gọi là đệ muội chứ nhỉ?”
Có thể nói ra được đệ muội, có thể thấy được là bên này đã nghe được lời đồn.
Ngưu Hữu Đạo thần sắc run rẩy.
Quản Phương Nghi ve vẩy quạt tròn, hất cái cằm về phía Ngưu Hữu Đạo, cười tủm tỉm nói: “Phong đại ca phải hỏi xem hắn có vui lòng hay không đã.”
Phong Ân Thái lập tức hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Là sao vậy?”
“Nhân ngôn đáng sợ, không thể tin hết được!” Ngưu Hữu Đạo một câu qua loa, thật thật giả giả, việc quan hệ đến sinh tử, trong lúc nhất thời không thể nói rõ chân tướng ra cho bọn hắn biết được, bảo bọn hắn về nghỉ ngơi trước đi.
Phong Ân Thái lại không có ý rời đi, hỏi: “Nơi này không có chỗ cho chúng ta ở tạm sao?”
Quản Phương Nghi không có nói gì, nghiêng đầu nhìn qua một bên, làm bộ nghe không hiểu.
Ngưu Hữu Đạo: “Bên ngoài hết chỗ ở hay sao? Đây lại không phải là nhà của ta.”
Phong Ân Thái lập tức cầm cánh tay hắn, kéo hắn sang một bên nói nhỏ, “Ngươi đừng cho rằng ta vừa trở về nên cái gì cũng không biết, chuyện của ngươi với Hồng Nương ta cũng đã nghe nói, cả cái Phù Phương viên lớn như vậy, tùy tiện cho chúng ta một căn tiểu viện là đủ rồi. Ta có thể nói cho ngươi biết, chưởng môn đã lên tiếng, nói phàm là chuyện gì có liên quan đến chiến mã, từ bây giờ trở đi, toàn bộ chúng ta đều phải nghe theo ngươi điều khiển.”
Chuyện lần này, Bành Hựu Tại thật sự đã bị hắn làm cho tức giận quá sức, phiền phức đã được ném đi rồi, lại bị vị sư đệ này của hắn chủ động nhặt về, làm hắn hao tổn một mớ đệ tử, Bành Hựu Tại đã không còn lòng tin với hắn. Thế nhưng không có ai muốn qua bên này chủ trì việc này hết, ngược lại cả đám bên dưới đều nói giúp cho Phong Ân Thái, bảo nên cho Phong