Chương 345: Bế quan 10 năm
Edit: Luna Huang
Anh vương phủ, trong thư phòng bày biện đơn giản.
Anh vương Hạo Chân đang ngồi an tĩnh trên ghế sau thư án, hai tay xuyên qua lồng vào trong tay áo, vẻ mặt nhìn hiền lành ngoan ngoãn.
Không có cái khí thế quân lâm thiên hạ như người cha Hạo Vân Đồ, không có vẻ dữ dằn như đại ca Hạo Khải, cũng không có vẻ khí khái hào hùng như nhị ca Hạo Hồng của hắn, tuổi còn trẻ, nhưng trông giống như cái ông cụ non, bộ dạng thì y như cậu ấm cô chiêu, trên người nhìn không thấy chút tinh thần phấn chấn gì cả.
Trên thư án có bày ra một trang giấy, chính là phong thư Ngưu Hữu Đạo gửi tới, ngắn ngủi mấy câu, lại làm cho Hạo Chân nhìn chăm chú một hồi lâu.
Phía đối diện thư án, có ba người đứng song song, lần lượt là Đại Khâu môn Xa Bất Trì, Huyền Binh tông Tạ Long Phi, Thiên Hỏa giáo Cao Tiệm Hậu, ba người này được xem như là người phụ trách an toàn cho Hạo Chân của ba phái.
Bên cạnh thư án, còn một người nữa, là tổng quản thái giám của vương phủ Mộc Cửu, trên mặt hắn vĩnh viễn mang theo ý cười nhàn nhạt, lưng có hơi còng.
“Tốt một cái ‘giang sơn kiều diễm nhiều như thế, dẫn tới vô số anh hùng khom lưng tranh đấu’, đến tột cùng là người có ý chí đến bực nào, mới có thể viết ra được những câu từ như vậy!” Hạo Chân cảm thán một tiếng từ tận đáy lòng, ngẩng mắt lên, nhìn về phía mấy người đứng ở trước mặt, “Lá thư này, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Xa Bất Trì: “Nếu tách riêng mấy câu phía sau, ý vị liền sẽ thay đổi.”
Tạ Long Phi: “Kiểu giống như là đang uy hiếp.”
Cao Tiệm Hậu: “Thắng làm vua thua làm giặc, đều là trong một ý niệm của vương gia, càng giống như là tối hậu thư gửi cho vương gia ngài vậy.”
Hạo Chân: “Các ngươi cảm thấy bản vương có nên gặp hắn hay không?”
Xa Bất Trì: “Trông có chút càn rỡ, người này ta cũng có biết đôi chút, thời điểm ở Băng Tuyết các, hắn bị chưởng quỹ khách sạn Thải Hồng là Sở An Lâu tát mặt, đoán chừng do cáo mượn oai hùm, lợi dụng Băng Tuyết các, nên bị dạy dỗ, có thể thấy được, người này là quen thói làm ra vẻ. Vương gia nên kiên định sách lược của chính mình, không cần để ý, bơ hắn, hắn cũng không thể làm gì vương gia được, nếu hắn thật sự dám làm gì quá phận, tự khắc ba người chúng ta sẽ trừng trị hắn, nơi này còn chưa tới lượt hắn tới đùa nghịch uy phong.”
Hạo Chân: “Giết Yến sứ Tống Long, tru Trác Siêu, bại Côn Lâm Thụ, Phi Bộc Đài chấn nhiếp phường đạo chích, đấu giá tại Thiên Kính hồ, những chuyện này thì nên nói như thế nào? Bản vương thấy, người này thật sự là vẫn có chút bản lĩnh.”
Xa Bất Trì thử hỏi: “Vương gia muốn gặp hắn sao?”
“Bản vương cũng đang còn do dự.” Hạo Chân buông tiếng thở dài, quay sang một bên, hỏi: “Mộc Cửu, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Mộc Cửu hạ thấp người đáp: “Vương gia tự có quyết đoán của mình!”
Hạo Chân: “Nơi này đều là người một nhà, có cái gì cứ nói cái đó, nói ra để tất cả mọi người nghe thử xem, cũng có thể bàn bạc.”
“Vâng!” Mộc Cửu lần nữa khom người, chỉ nói ra một câu, “Đại tổng quản Bộ Tầm là đích thân đến nhà hắn bái phỏng.”
Hạo Chân: “Đây chính là chỗ bản vương thấy khó xử, không biết hắn với phụ hoàng bên kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, cũng không biết hắn muốn gặp bản vương là có ý đồ gì, nếu không bản vương cũng chẳng cần để ý tới hắn rồi.”
Mộc Cửu lần nữa nói: “Gần đây nhất lão nô cẩn thận lưu ý qua các loại sự kiện liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, lời đồn, thời niên thiếu hắn liền bị Thượng Thanh tông giam lỏng năm năm, sau khi rời đi Thượng Thanh tông về sau, Thượng Thanh tông lại phái đệ tử đi chặn giết hắn, nhưng đã bị hắn giết! Chẳng lẽ trong lúc giam lỏng hắn, Thượng Thanh tông lại không thể giết hắn được sao? Vì sao còn phải đợi cho hắn rời khỏi Thượng Thanh tông đã mới hạ thủ? Nói rõ, người này có thể cực kỳ ẩn nhẫn, lúc ở tại Thượng Thanh tông, không để cho Thượng Thanh tông có cơ hội hạ thủ.”
“Trận đấu giá tại Thiên Kính hồ, Côn Lâm Thụ liên tục bức bách hắn, trước mặt mọi người hắn chịu nhục, cũng có thể nhẫn nhịn không nói gì, tỏ ra thấp hèn, còn chủ động nhận thua, còn giả bộ chiến bại, thẳng đến khi bị Côn Lâm Thụ làm cho không thể lui được nữa, hắn lập tức trải cho tốt đường lui, rồi lập tức quả quyết ra tay giết, nếu không có người khác ra ngăn cản, mạng của Côn Lâm Thụ có còn không? Chuyện này không khác gì chuyện Thượng Thanh tông cả, ngay từ đầu là ẩn nhẫn, một khi làm cho hắn không có đường lui, ra tay liền sẽ không có chút lưu tình nào! Bởi vậy có thể thấy được, người này chẳng những có thể ẩn nhẫn, cũng là hạng người có lòng dạ mãnh hổ!”
“Thượng Thanh tông đối nghịch với hắn, bây giờ có mạnh khỏe hay không? Côn Lâm Thụ làm khó hắn, hạ tràng bây giờ lại là cái gì? Yến sứ Tống Long ở tại Triệu quốc làm khó dễ hắn, tại Kim Châu liền mất mạng vào tay hắn. Yến quốc vận dụng mạng lưới điệp ti báo ẩn núp tại các nước, cũng không thể tru diệt được hắn, ngược lại bị tổn thất nặng nề, đằng sau đó Đình úy Yến quốc Tống Cửu Minh cũng bị phế truất xuống đài.”
“Tống gia bây giờ ở đâu? Đã bị diệt môn! Yến quốc tức giận, thế nhưng đã từng làm gì được hắn chưa? Ở Băng Tuyết các đại náo sóng gió, thế nhưng có từng tổn thương hắn mảy may? Mà nguyên bản ba phái phụ thuộc vào Tống gia là Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, bây giờ ngược lại lại đi bảo vệ bên cạnh hắn, kỳ quá thay!”
“Vô Biên các, Trác Siêu ra ngăn cản, bây giờ hài cốt đã không còn! Vừa đi vào Tề kinh, phường đạo chích liền khiêu khích, ba đầu nhân mạng rơi xuống tại Phi Bộc Đài liền nhất cử chấn nhiếp! Bệ hạ xuất thủ làm khó dễ, cũng không thể tổn thương hắn mảy may, đằng sau trái lại là Đại tổng quản Bộ Tầm đến nhà bái phỏng, lại còn có Ngọc vương phi ban đêm tới hội họp. Hồng Nương tại Tề kinh phong hoa tuyết nguyệt bao năm, không chấp nhận đi theo người bình thường, cuối cùng lại cùng hắn mới quen mà như đã thân, rửa tay chậu vàng.”
“Đủ loại sự kiện trên, theo lão nô thấy, người này rất có thủ đoạn, có năng lực hô mưa gọi gió, gặp núi mở đường, gặp sông lắp cầu, là người không từ thủ đoạn, không đạt được mục đích là không bao giờ bỏ qua. Hiện tại, hắn lại để mắt tới vương gia, vương gia nhiều lần cự tuyệt gặp, hắn lại dây dưa đến cùng không thả, vương gia cảm thấy hắn không gặp được ngài thì sẽ buông tay sao?”
Một phen trần thuật, khiến cho mấy người trong thư phòng đều rơi vào trầm mặc.
Hạo Chân từ trong trầm mặc hồi thần lại, hỏi: “Mấy vị thấy thế nào?”
Tạ Long Phi: “Nghe tổng quản phân tích như vậy, ta nghĩ nếu vương gia có thể kết giao được với người này mà nói, chưa chắc là chuyện gì xấu.”
Xa Bất Trì: “Kết giao cũng phải xem là có hữu ích hay là vô ích, không ngại trước gặp mặt hắn thử xem, đến tột cùng là hắn muốn làm gì, nếu thấy không hợp ý, thì vương gia cũng đừng dùng sức mạnh với hắn, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, có thể trực tiếp tấu lên bệ hạ, không cần phải giấu diếm, cứ nói thẳng với bệ hạ, có chuyện gì tự có người trên cao đỉnh lấy.”
Mộc Cửu mở miệng khen, “Xa tiên sinh nói rất có lý.”
Hạo Chân quét mắt nhìn Cao Tiệm Hậu vẫn đang trầm mặc, mỉm cười nói: “Côn Lâm Thụ của quý phái kia hiện tại thế nào rồi?”
“Tâm cao khí ngạo, lúc này ăn hết một trận đòn của Ngưu Hữu Đạo, phần ngạo khí kia của hắn xem như triệt để bị đánh không còn. Ta có trở về thăm qua một lần, thân thể ngược lại cũng không có việc gì, nhưng từ sau lần đấu giá kia trở về, vẫn không nói một câu, cũng