Chương 347: Thương Triều Tông có phúc hơn bản vương
Edit: Luna Huang
Cao Tiệm Hậu cũng đi vào cùng, sau đó thuận tay đóng cửa phòng, rồi canh giữ ở tại cửa luôn.Trên tầng lầu các, hai bên mặt các để cửa sổ mở rộng, Xa Bất Trì cùng Tạ Long Phi mỗi người thủ một cái, quan sát đến bên ngoài.
“Ngưu Hữu Đạo – Quản Phương Nghi, gặp qua Vương gia.” Hai vị khách đến thăm cùng chắp tay chào.
Anh vương Hạo Chân cười hiền hoà nói: “Bản vương đối với hai vị cũng là cửu ngưỡng đại danh, ngồi đi!”
Đưa tay ra mời một chút, chủ khách cùng ngồi xuống quanh bàn, Mộc Cửu đứng vòng tay trước bụng ở bên cạnh Hạo Chân.
“Có chuyện gì mà nhất định phải gặp cho được bản vương vậy?” Hạo Chân mở miệng hỏi.
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo liếc sang trái phải một chút ra hiệu, như đang hỏi, có người ngoài ở đây, ta nói luôn được không?
Hạo Chân: “Cứ nói đừng ngại!”
Hắn đã nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng mục đích: “Có chuyện muốn nhờ vương gia hỗ trợ.”
Hạo Chân: “Bản vương nếu có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, không nghĩ tới vị này lại sảng khoái như vậy, nhưng mà sau đó đối phương lại chậm rãi bồi thêm một câu, “Bất quá, nếu việc mà trái với quốc sách, thì bản vương sẽ không làm, thí dụ như là… chiến mã!”
Hiển nhiên, Hạo Chân cũng đã đoán được, lần này Ngưu Hữu Đạo đến Tề quốc là vì chiến mã, hắn hoài nghi vị này đến tìm hắn là vì chiến mã.
Ngưu Hữu Đạo: “Chiến mã, bệ hạ đã cho ta rồi, không nhọc vương gia bận tâm.”
Tên này lại ở đây đi lừa gạt người! Mặt ngoài Quản Phương Nghi không biểu lộ gì, nhưng trong lòng thì đang âm thầm rủa thầm.
“Ngươi nói là phụ hoàng ta đã cho ngươi chiến mã rồi?” Hạo Chân nghi hoặc hỏi lại.
Ngưu Hữu Đạo thò tay vào trong tay áo, lấy ra một tấm lệnh bài, giơ lên ở trước mặt cho Hạo Chân nhìn, “Chiến mã xuất cảnh, với ta mà nói, không có vấn đề gì, việc này mong vương gia giữ bí mật giúp cho.”
Nhìn thấy lệnh bài trên tay hắn, Hạo Chân “A” một tiếng, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hơi có kinh ngạc, đang nhanh chóng suy nghĩ về mối quan hệ giữa vị này lão tử nhà mình.
Đối diện, Mộc Cửu tự nhiên cũng nhìn thấy lệnh bài, ánh mắt lấp lóe.
Hạo Chân: “Đã là ý của phụ hoàng ta, bản vương không có quá nghi vấn, tự nhiên không thể nhiều chuyện. Bất quá, bản vương vẫn muốn hỏi một câu, hôm nay ngươi tới gặp bản vương, đến tột cùng là ý của bản thân ngươi, hay là ý của phụ hoàng ta?”
Đang đứng tại cửa ra vào Cao Tiệm Hậu cũng muốn nhìn xem lệnh bài ở trên tay Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng lại không nhìn thấy rõ được.
Quản Phương Nghi cũng muốn nhìn xem lệnh bài trên tay Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo đã thả xuống, rồi thuận tay cất lệnh bài lại vào trong ống tay áo luôn, nàng chỉ kịp nhìn thấy được mặt bên của lệnh bài.
Cử động lần này của hắn khiến cho Quản Phương Nghi hận nghiến răng, nhìn bộ dạng kia của Hạo Chân, tựa hồ lệnh bài trên tay Ngưu Hữu Đạo thật sự có cái tác dụng đó, tên hỗn đan này thế mà chưa bao giờ lộ ra cho nàng biết.
Nhưng đồng thời nàng cũng có nghi hoặc, đã có át chủ bài lấy được chiến mã, cớ gì còn cần phải đi cướp chiến mã của người khác cho phiền toái như vậy?
Ngưu Hữu Đạo: “Không có liên quan gì đến hoàng đế bệ hạ cả, là việc riêng của cá nhân ta.”
Hạo Chân: “Có chuyện gì mà phụ hoàng ta không thể làm được, còn cần bản vương đến xử lý nữa sao?” Ngụ ý là, ngươi đã có thể liên hệ trực tiếp với hoàng đế, còn cần tìm đến tên vương gia như ta này chi nữa?
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện này hoàng đế bệ hạ sẽ không giúp ta.”
Hạo Chân: “Chuyện gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Muốn nhờ vương gia giúp ta chụp một người xuống, là một viên quan của triều đình, sau đó bàn giao người đó lại cho ta!”
Hạo Chân cùng Mộc Cửu cấp tốc liếc nhìn nhau, tiếp tục hỏi: “Lén bắt giữ quan viên triều đình bất hợp pháp, ngươi đang nói đùa à?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có nói đùa, bằng không ta cũng sẽ không đi tìm vương gia.”
Hạo Chân: “Không biết vị quan viên triều đình nào đã làm cho Ngưu huynh ngươi cảm thấy không cao hứng vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thủ hạ Tây Viện đại vương, một người được gọi là Chương Hành Thụy!”
Chương Hành Thụy? Hạo Chân nhíu mày, đối với cái tên này hắn vậy mà không có ấn tượng gì, khẳng định đây chắc chắn không phải là đại quan gì, bằng không hắn không có khả năng không có ấn tượng gì, nghiêng đầu qua nhìn Mộc Cửu ở bên cạnh, hỏi “Thủ hạ của hoàng thúc có người gọi là như vậy sao?”
Mộc Cửu hạ thấp người nói: “Vâng, là một viên quan nhàn tản, phụ trách đăng ký sản nghiệp hoàng tộc ở tại Tây Viện bên kia, chức quan tam phẩm, rất bình thường, cũng rất phổ thông, bình thường cũng không quá gây chú ý.”
Hạo Chân càng tỏ ra kì quái, quay đầu qua nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Một cái quan viên điệu thấp, lại không quá gây chú ý, vì sao lại khiến cho một Ngưu huynh nổi tiếng khắp thiên hạ nhớ nhung như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cười, “Vương gia cũng rất điệu thấp.”
Hạo Chân bình tĩnh nói: “Bản vương có cái gì tốt để cao điệu chứ?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không cần thiết phải đi sâu vào vấn đề này với người ta, có mấy lời chỉ cần điểm đến là dừng, mọi người lòng dạ tự biết rõ là được, trở lại vấn đề chính : “Quỷ Mẫu của Hãm Âm sơn, không biết vương gia có từng nghe nói qua hay chưa?”
Hạo Chân: “Có nghe nói qua một chút, hẳn là có quan hệ gì với tên Chương Hành Thụy này sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chương Hành Thụy là hậu nhân tại thế tục của Quỷ Mẫu, là tằng tôn* của Quỷ Mẫu!” (*cháu)
Vừa nghe thấy lời này, Hạo Chân, Mộc Cửu, Cao Tiệm Hậu, còn có Xa Bất Trì cùng Tạ Long Phi đang ở trên lầu hóng hớt, cũng phải giật mình!
Vẻ mặt ngoan hiền của Hạo Chân tan dần, ánh mắt trở nên thâm thúy, lộ ra cỗ khí thế khác, hỏi: “Tây Viện đại vương có biết hay không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Biết, thế nhưng một mực giữ bí mật! Bởi vậy có thể thấy được, Chương Hành Thụy này nhìn như điệu thấp, nhưng kì thực cũng là một loại bảo hộ đối với hắn, người có thể khiến cho Tây Viện đại vương chiếu cố bảo mật như vậy, có thể thấy được, Quỷ Mẫu rất coi trọng vị tằng tôn này!”
Hạo Chân lặng yên một lúc, trong đầu nháy mắt suy nghĩ rất nhiều chuyện, sau đó lại nói: “Mặc kệ Chương Hành Thụy kia có phải là tằng tôn của Quỷ Mẫu hay không, cũng không quan trọng, điểm quan trọng là hắn là quan viên triều đình, tư thông bắt giam quan viên của triều đình, trách nhiệm đó ai cũng đảm đương không nổi, bản vương càng là đảm đương không nổi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta sẽ không khiến vương gia phải khó xử, chỉ cần giam giữ một đoạn thời gian, sau đó ta sẽ trả lại cho vương gia một người nguyên vẹn hoàn hảo. Mà ta cũng cam đoan, sau đó vô luận là Tây Viện đại vương, hay là Quỷ Mẫu, cũng không dám tiết lộ ra ngoài, cũng không có ảnh hưởng đến vương gia một chút nào.”
Hạo Chân: “Ngươi cam đoan, ngươi lấy cái gì cam đoan vậy? Đơn giản là hoang đường!”
“Vương gia, có thể mượn một bước nói chuyện được không?” Ngưu Hữu Đạo đứng lên, đưa tay ra dấu hiệu xin mời.
Hạo Chân nhìn chằm chằm hắn một trận, ánh mắt quỷ quyệt, cuối cùng cũng từ từ đứng dậy.
Cửa mở, hai người lần lượt đi ra ngoài thủy các, qua cầu, lên trên bờ, cùng sánh vai đi tới đi lui ở một chỗ trong viện.
Những người khác thì đứng ở tại thủy các bên này nhìn sang, không biết hai người này đang còn nói những gì, tóm lại thỉnh thoảng nhìn thấy Hạo Chân đột nhiên nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt giống như giật mình không ít.
Hai người cuối cùng cũng dừng bước ở bên bờ hồ, Hạo Chân chắp tay sau lưng, buông tiếng thở dài, “Có rất nhiều người có thể làm được chuyện này, vì cái gì lại để mắt tới