Chương 348: Thủ cấp của Ngụy Trừ ở đây.
Edit: Luna Huang
Xe ngựa vẫn còn đậu ở bên ngoài tường viện chờ như cũ, hai người lại leo tường trở ra, cấp tốc chui vào trong xe.
Tiếng roi vút, xe chạy.
Trong xe, Quản Phương Nghi đột nhiên dịch cái mông qua, ngồi sát rạt vào người Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo vừa quay đầu sang, vừa vặn mặt Quản Phương Nghi dán tới, hai người mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần, cơ hồ như dán sít lại, có thể ngửi được cả hơi thở của nhau, bốn mắt nhìn nhau sửng sốt.
Mùi thơm cơ thể của đối phương chui thẳng vào lỗ mũi, Ngưu Hữu Đạo hởi ngã người ra sau, hồ nghi hỏi: “Ngươi dán sát như vậy làm gì?”
Quản Phương Nghi không hiểu sao nổi giận, hỏi lại: “Ngươi né cái gì vậy? Sợ lão nương ăn ngươi, hay là ghét bỏ lão nương hả?”
Ngưu Hữu Đạo: “Mùi son phấn trên người ngươi quá nồng, lỗ mũi của ta chịu không được!”
“Bớt xạo đi!” Quản Phương Nghi duỗi tay ra, “Đưa lệnh bài kia ra cho ta xem một chút.”
Ngưu Hữu Đạo giả bộ hồ đồ, “Lệnh bài gì!”
Quản Phương Nghi lập tức đưa tay tóm lấy chỗ tay áo hắn cất giấu tấm lệnh bài kia.
Ngưu Hữu Đạo cấp tốc thu tay né tránh, toàn bộ cơ thể Quản Phương Nghi liền nhào tới, ôm lấy hắn, đè ép hắn, với tới cái cánh tay kia của hắn.
Đối với Quản Phương Nghi mà nói, đồ vật có ở trên người hắn, bảo trung thực đưa ra không chịu, thì có thể cưỡng ép đoạt lấy.
“Đừng đoạt, ta đưa cho ngươi xem.” Cả cái mặt của Ngưu Hữu Đạo bị úp dưới bộ ngực sung mãn của nàng ưm ưm la lên, cái cánh tay kia đã duỗi ra ngoài cửa sổ xe ngựa lúc lắc.
Quản Phương Nghi cũng ý thức được ngực mình gặp phải cục diện bất nhã, cấp tốc rụt người trở về, mắng: “Dám chiếm tiện nghi của lão nương!”
Ngưu Hữu Đạo muốn cãi lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn lấy, lười nhác đi tranh luận với nữ nhân này cái gì, lấy tấm lệnh bài trong tay áo ra ném cho nàng.
Quản Phương Nghi đưa tay tiếp lấy lệnh bài xong lật ra xem một trận, xem mãi nhận không ra, hỏi: “Đây là lệnh bài gì?”
“Ta nào biết được?”
“Ngươi không chịu nói đúng không? Được, lệnh bài này để ta cất giữ giúp ngươi!”
“Tốt!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, làm vẻ mặt đầy cổ quái nói: “Là chính ngươi chủ động yêu cầu cất giữ giúp ta, cũng không phải ta bắt ngươi giữ đó nha!”
Mặt Quản Phương Nghi lập tức đầy cảnh giác, lần nữa lật lệnh bài trên tay xem lui tới một lượt, chợt tiện tay ném trở về, “Ai mà thèm chứ.”
Cất lệnh bài vào lại trong người, Ngưu Hữu Đạo ngồi trong xe lắc lư nhắm mắt dưỡng thần. . . . . .
Bờ biển, trời tờ mờ sáng.
Ba chiếc thuyền lớn đậu sát bên bờ, mấy chục con chiến mã cuối cùng cũng kịp lên thuyền, lập tức có người rút ván cầu cất đi.
Sau khi tất cả mọi người leo lên thuyền, một loạt người xuất hiện đứng bên mạn thuyền, giơ sào trúc lên, cùng chống vào bờ, phát lực, ba chiếc thuyền lớn chậm rãi dạt ra xa bờ
Nhanh chóng kéo buồm lên, hai bên mạn thuyền lớn xuất hiện một loạt mái chèo, bắt đầu hợp lực cùng chèo, thuyền lớn dần dần trôi ra phía biển cả sâu xa.
Trên bãi đá ngầm cạnh bờ biển, có ba người trùm đấu bồng đen đứng nhìn, người cầm đầu chính là Tô Chiếu.
Tận mắt nhìn thấy tất cả chiến mã thuận lợi lên thuyền, tận mắt nhìn thấy ba chiếc thuyền cuối cùng xuất phát thuận lợi, Tô Chiếu rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một mực chờ đến khi ba chiếc thuyền lớn trên mặt biển thành một điểm đen ở phương xa, Tô Chiếu mới quay người lại nhìn về phía chân trời, mặt trời đã lên, bèn giơ tay lên một cái.
Hai người hai bên liền phi thân lên, hạ xuống chỗ chiến mã đứng để lên thuyền, thi pháp san bằng lại mặt đất, xóa bỏ vết tích lộn xộn. . . . . .
Phù Phương viên, một con Kim Sí bay vào, không bao lâu, Thẩm Thu lại vội vàng đi vào nội trạch, một phần mật tín được đưa đến cho Ngưu Hữu Đạo.
Cầm lấy mật tín xem qua xong, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi bước ra khỏi từ đường, đứng ở dưới mái hiên, híp mắt trông về phương xa. . . . . .
Phủ thứ sử Bắc Châu, trong điện, một đám quan viên vây quanh Thiệu Bình Ba nghe chỉ thị.
Thiệu Tam Tỉnh bước đến cửa điện thì đứng đó chờ đợi, đợi đến khi đám quan viên giải tán đi rồi, hắn mới bước nhanh đi đến bên người Thiệu Bình Ba đang ngồi lật xem công văn trên bàn, thấp giọng nói: “Đại công tử, Tô tiểu thư gửi thư tới, 3 vạn con chiến mã còn trẻ khỏe, trong đó có 1000 ngựa cái, đã thuận lợi lên thuyền rời khỏi lãnh thổ Tề quốc. Tô tiểu thư bảo chúng ta bên này cần chuẩn bị tốt để tiếp ứng!”
Đang cúi đầu xem văn thư Thiệu Bình Ba đột ngột ngẩng đầu lên, nắm tay này lại đập vào bàn tay kia, tinh thần phấn chấn, nói: “Tốt! Quá tốt!”
Ném văn thư xuống không thèm nhìn nữa, hưng phấn đi lui đi tới quanh quẩn ở trong điện, mãi cho đến lúc cảm xúc ổn định lại, mới đưa tay vẫy gọi Thiệu Tam Tỉnh bước tới, thấp giọng nói: “Lập tức đưa tin cho Chiếu tỷ, dặn nàng, cần phải cẩn thận làm việc theo ước định sẵn trước đó, chúng ta bên này cần luôn giữ liên lạc với đội tàu thường xuyên, bảo đội tàu vận chuyển cách nửa ngày thì liên hệ với chúng ta một lần, ta muốn nắm giữ vị trí đại khái của đội tàu mỗi ngày!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu dạ.
“Còn có, con đường thủy ở Hàn quốc bên kia, cần cẩn thận kiểm tra lại một lần cho ta, không được để có bất kỳ sai lầm nào, nếu phát hiện ra bất cứ dị thường nào, không được phép giấu giếm, lập tức bẩm báo cho ta biết! Ai dám làm hỏng đại sự của ta, ta tru cửu tộc của hắn!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh chắp tay lĩnh mệnh rời đi.
Trong điện trống trải, Thiệu Bình Ba chợt giang hai cánh tay ra, nhắm mắt, ngửa mặt lên trời, thần thái thư giãn say mê như được uống loại rượu ngon tuyệt vời. . . . . .
Tề kinh, hoàng cung đại nội, Bộ Tầm rảo bước đi vào trong ngự thư phòng, phất tay một cái ra hiệu, hai tên thái giám đang đứng ở bên trong khom người bước lui lại, tiếp theo sau đó quay người bước ra khỏi ngự thư phòng.
Bộ Tầm đi đến bên cạnh ngự án, chờ đến khi Hạo Vân Đồ viết xong, để bút xuống rồi, mới nói: “Bệ hạ, Kim vương phủ bên kia xảy ra chút chuyện, đưa tới oanh động không nhỏ ở trong vòng tròn tu sĩ tại kinh thành này!”
Hạo Vân Đồ nghiêng đầu, ánh mắt ngó hắn, chờ hắn nói tiếp câu phía sau.
Bộ Tầm khom người, tiếp tục nói: “Thủ hạ của Kim vương, tên Ngụy Trừ kia, hôm qua sau khi hắn rời kinh, thì trên đường gặp phải phục kích, bị người giết chết!”
Hạo Vân Đồ híp mắt hỏi: “Ai to gan như vậy, dám động đến trên đầu nhi tử của trẫm, là người tam đại phái làm hay sao?”
Bộ Tầm biết thâm ý trong lời nói của hắn, đáp: “Trước mắt tình huống còn chưa rõ, không biết hung thủ là ai, Kim vương rất tức giận, đã đi tìm người tam đại phái thỉnh cầu hỗ trợ tra ra hung thủ, lão nô bên này cũng đang tìm, thỉnh cho phép Giáo Sự Đài hỗ trợ lùng bắt hung thủ!”
Hạo Vân Đồ lạnh như băng phun ra một chữ, “Tra!”
Phù Phương viên, dưới bóng cây, trên ghế nằm, Ngưu Hữu Đạo co ro nằm nghiêng, tựa hồ như đang còn ngủ say.
Quản Phương Nghi ve vẩy quạt tròn chậm rãi đi đến gần nhìn thấy vậy, hơi giật mình.
Nàng không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy người đang nằm cuộn mình trên ghế trước mắt này, tựa hồ đang rất lạnh, cho người ta một loại cảm giác giống như không có chỗ để về.
Loại cảm giác này, nàng cảm giác rất sâu sắc, đó là một loại cô độc, nhiều năm qua như vậy, mặc dù nàng sống trong phong hoa tuyết nguyệt, nhưng loại cảm giác này luôn một mực như bóng với hình, ở một vài thời điểm nàng ở một mình, nàng thường xuyên co ro như vậy.
Người đang nằm trên ghế trước mắt, trong sự an bình trầm tĩnh này tựa hồ còn lộ ra một loại cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
“Có việc gì sao?” Tựa hồ đang