Chương 349: Ngưu Hữu Đạo, ngươi nói ta có nên hận ngươi hay không?
Edit: Luna Huang
Đậu Hũ quán, trong gian phòng ăn yên tĩnh, bày biện trước mặt Ngưu Hữu Đạo là một bát tào phớ, hắn ngồi đó chậm rãi thưởng thức từng miếng. Gian phòng yên tĩnh này là cái gian mà Tô Chiếu yêu cầu làm kia.
Ngưu Hữu Đạo đã cải trang thành một nam nhân có râu quai nón, đi một mình, lặng lẽ dùng mật đạo ở chỗ Quản Phương Nghi tới đây.
Lúc đi ra khỏi cửa mật đạo, hắn thậm chí không dám làm kinh động gia đình kia, không dám để cho gia đình kia biết được.
Bởi vì Quản Phương Nghi không thể xác định được là Giáo Sự Đài có biết được mật đạo này hay không, nếu như biết được, vậy gia đình kia có vấn đề gì hay không, cũng không ai dám chắc.
Hắn tình nguyện để Giáo Sự Đài biết hắn tới mật hội với Anh vương, cũng không dám để cho Giáo Sự Đài biết hắn có quan hệ với An Thái Bình của Đậu Hũ quán, trước mắt hắn cũng không thể để cho Quản Phương Nghi biết được.
Hắn cũng không muốn hẹn gặp Viên Cương ở chỗ nào đó ở bên ngoài, sợ Viên Cương bị người để mắt tới.
Đứng ở góc độ của hắn, muốn gặp Viên Cương mà nói, chỗ gặp mặt an toàn nhất, ngược lại chính là Đậu Hũ quán của Viên Cương.
Két, cửa mở, Viên Cương kéo cửa đi vào, nhìn chằm chằm hắn một lát, sau khi nhận ra người cải trang là Ngưu Hữu Đạo, bèn thuận tay đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống đối diện Ngưu Hữu Đạo, mở miệng chào hỏi, “Đạo gia.”
“Mùi vị quen thuộc này khiến cho người ta thật hoài niệm.” Ngưu Hữu Đạo bưng bát lên, uống một hớp, đặt bát xuống, thở dài, “Ngươi nói coi, chúng ta lại chết thêm một lần nữa, thì có thể quay trở về hay không?”
Viên Cương hỏi: “Ngươi muốn thử xem à?”
“Hơ!” Ngưu Hữu Đạo cười, lắc đầu, “Có nghĩ qua, nhưng lại không dám, lấy mạng nhỏ ra đùa không tốt cho lắm. Nơi này nói chuyện có thích hợp không?”
Viên Cương: “Cái nhà này, mỗi một ngóc ngách đều đã được kiểm tra kĩ lưỡng, bên ngoài còn có huynh đệ trong coi. . . Ngươi lúc bình thường sẽ không hỏi ta loại vấn đề này, cõi lòng ngươi đang rất căng thẳng nha!”
Ngưu Hữu Đạo cười cười, “Một mực không gặp mặt được, có mấy lời cũng không có cơ hội nói, bên này ngươi thế nào, có an toàn hay không?”
Viên Cương: “Có Hô Diên gia làm chỗ dựa, chỉ cần Hô Diên gia không động đến ta, tại kinh thành này kẻ dám động đến ta cũng không có nhiều lắm, ta tạm thời không có chuyện gì. Ngược lại là phía ngươi bên kia, ta cảm giác ngươi luôn luôn có phiền phức quấn thân.”
Ngưu Hữu Đạo: “Tạm thời đều nằm trong vòng khống chế của ta, không có việc gì.”
Viên Cương: “Hồng Nương kia là chuyện gì, nghe nói ngươi muốn cưới nàng ta?”
Thu phục Quản Phương Nghi thì hắn có thể hiểu được, nhưng cưới Quản Phương Nghi thì…, khiến hắn hơi có chút kinh ngạc.
Ngưu Hữu Đạo cười nói, “Có cưới hay không không quan trọng, để người ta thích nói gì thì nói đi. Bất quá nữ nhân này cũng có chút thú vị, so với ta tưởng tượng còn thích hợp hơn, có lẽ là do cùng niên kỷ với ta đi, thế nên ở phương diện tâm lý tương đối dễ gần, với ta mà nói, thích hợp hơn Hắc Mẫu Đơn một chút, so với Hắc Mẫu Đơn thì lại càng thành thục hơn. Nam nhân mà, bên người đều là nam nhân hết mà nói, quá dương cương, có một nữ nhân ở bên cạnh cái liền hài hòa hơn nhiều, làm việc gì có một nữ nhân thao tác cũng thuận tiện, tâm tình cũng vui vẻ. Ha ha, đi với nàng, ta muốn đứng đắn cũng đứng đắn không được, rất náo, chính ta cũng cảm thấy mình trẻ lại không ít.”
Viên Cương: “Lời này của ngươi mà để cho Hắc Mẫu Đơn nghe được, sợ là nàng sẽ không cao hứng cho coi.”
“Làm như ngươi rất hiểu nữ nhân không bằng vậy.” Ngưu Hữu Đạo khinh bỉ nói, ngón tay gõ nhè nhè trên mặt bàn, “Hợp ý thì hợp ý, song vẫn không bằng được Hắc Mẫu Đơn, Hắc Mẫu Đơn làm cho ta yên tâm hơn, bối cảnh đơn giản, quan hệ rõ ràng, còn nữ nhân này có mối quan hệ quá mức phức tạp đi, ta cũng không dám cam đoan nàng ta sẽ tuyệt đối không có vấn đề, còn có những người ở bên cạnh nàng ta nữa, trước mắt phải xem chuyện lần này có thể thuận lợi hay không đã, nếu là có thể thuận lợi trở về Thanh Sơn quận, thì mới có thể yên tâm được.”
Viên Cương đã hiểu ý của hắn, đây là còn chưa coi Hồng Nương là người một nhà hoàn toàn, cũng tương đương gián tiếp trả lời, là Đạo gia rất không có khả năng cưới Quản Phương Nghi, bất quá hắn để ý tới chính là cái câu ‘có thể thuận lợi trở về hay không đã, bèn hỏi: “Bộ rất nguy hiểm sao?”
“Nguy hiểm thì ở đâu chả có.” Ngưu Hữu Đạo một câu lờ đi, giương mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn, từ từ nói “Ta có khả năng sẽ không ngốc ở đây lâu nữa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chẳng mấy hôm nữa ta sẽ rời đi. Hôm nay tới, là muốn hỏi ngươi, ngươi đây có tính toán gì?”
Viên Cương: “Ngươi muốn ta làm thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Trở về! Lập tức trở về ngay! Ban đầu ta đã không tán thành việc ngươi chạy qua đây rồi, ngươi nhất định phải kiên quyết đi, ta cũng không muốn nói nhiều gì, nhưng ngươi chắc hẳn cũng hiểu một điều, thường xuyên bơi dưới nước, sớm muộn cũng bị sặc, mà người dễ chết đuối nhất, đều là những kẻ tự cho là mình biết bơi giỏi. Ngươi đã từng lộ diện ở bên cạnh ta, sớm muộn cũng sẽ bị người ta nhận ra, nơi này với ngươi mà nói, quá nguy hiểm!”
Hôm nay hắn cố ý chạy tới, chính là vì muốn nói cái này.
“Chuyện ở bên này, không cần ta làm cái gì sao?”
“Cái gì nên giúp ngươi cũng đã làm rồi, chuẩn bị lần trước của ngươi đã tạo cho ta đường lùi rất tốt, còn lại những chuyện đằng sau, không cần ngươi phải đi mạo hiểm nữa.”
“Nhưng ta cũng chưa có động thủ mà.”
“Hầu Tử, ngươi hẳn là minh bạch, nơi này không giống với thế giới quen thuộc trước kia của chúng ta, thế giới bên này là do tu sĩ khống chế, bản lãnh của ngươi ở bên này cũng có hạn, theo thế lực của Thương Triều Tông không ngừng khuếch trương, cấp độ ta tiếp xúc ở trong tu hành giới này tất nhiên cũng sẽ càng ngày càng cao. Hầu Tử, trở về đi! Đi ra phía sau màn, phía trước để cho ta tới!”
Viên Cương chống hai khủy tay lên bàn, đầu cúi thấp xuống.
Hắn minh bạch ý tứ của Ngưu Hữu Đạo, thực lực của hắn hiện tại đã theo không kịp cước bộ của Đạo gia, nói một cách hiện thực là, nếu hắn còn làm như vậy mà nói, hắn sẽ trở thành cái vướng víu của Đạo gia.
Có một điểm rất hiển nhiên, và không cần phải hoài nghi, là hắn hiểu rất rõ Đạo gia, biết một khi hắn xảy ra chuyện, Đạo gia không có khả năng bỏ mặc không quan tâm.
Một câu ‘Đi ra phía sau màn, phía trước để cho ta tới’, khiến tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp, đời trước, Đạo gia có chuyện gì đều là để hắn ra mặt, sự tình nguy hiểm chém chém giết giết, đều luôn là hắn xông tới trước nhất, hiện tại, hắn cảm giác bản thân đã trở thành một phế vật vô dụng!
“Đạo gia, ngươi trở về đi, ta muốn thử lăn lộn một mình.”
Nghe được lời ấy, gương mặt Ngưu Hữu Đạo mạnh mẽ co rút lại một chút, đập bàn tay xuống trước mặt bàn của hắn một cái, giọng giận dữ nói: “Đúng là ta đã từng hứa hẹn với ngươi, rằng một ngày nào đó ngươi không muốn ở bên cạnh ta nữa, ngươi có thể tùy thời rời đi, nhưng tình huống bây giờ không giống khi đó! Hầu Tử, ta mặc dù không muốn ước thúc tự do của ngươi, nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện, có lý tưởng, là tốt, cũng rất hoan nghênh, thế nhưng ít nhiều gì vẫn phải để ý tới hiện thực một chút, một bước xẩy chân, sẽ làm hại những thủ hạ kia của ngươi, ngươi hãy vì huynh đệ thủ hạ của mình, mà hãy suy nghĩ lại!”
Viên Cương y nguyên vẫn cúi đầu, “Đạo gia, để cho ta thử một chút đi.”
“Ngươi. . .” Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên đứng dậy, tay chỉ thẳng vào hắn, chỉ rất lâu, cuối cùng phất tay áo, quay người rời đi.
Nhưng lúc đi ra tới cửa, lúc sắp mở cửa, hắn lại dừng bước, vẫn đưa lưng về phía này, nói: “Vẫn là câu nói kia, nếu có ngày ngươi không muốn ở bên cạnh ta nữa, ngươi có thể tùy thời rời đi, cho nên ta tôn trọng lựa chọn của ngươi! Bất quá, có chuyện gì không cần phải ngang ngạnh, làm người hai đời, một đời huynh đệ, có chuyện gì, nhớ kỹ, liên hệ ta!” Nói xong đẩy cửa đi ra ra.
Viên Cương ngẩng đầu, đột nhiên đứng dậy, đuổi theo, quát gọi, “Đạo gia!”
Nhưng thân ảnh Ngưu Hữu Đạo biến mất tại dưới góc rẽ bậc thang, không có dừng bước, cũng không có quay đầu lại.
Bởi vì hắn biết rõ, Hầu Tử là hạng người gì, nếu nghĩ thông tự nhiên sẽ nghe lời hắn rời đi, nghĩ không thông thì nói nhiều lời cũng vô ích, chuyện Hầu Tử không muốn làm, hắn cũng không ép buộc được, cũng sẽ không ép buộc.
Ầm! Viên Cương đột nhiên tung quyền, gỗ vụn bay tán loạn, một quyền đánh cho tường nhà thủng một lỗ.
Đám Viên Phong từ phía dưới chạy lên, chỉ thấy Viên Cương đang chống hai tay vào tường, cúi đầu nhắm mắt yên lặng. . . . . .
“Lần trước lén lút đi ra ngoài làm gì, gần đây cảm xúc ngươi trông không được ổn cho lắm!”
Phù Phương viên, Quản Phương Nghi đi tới dưới bóng cây, lên tiếng hỏi.
“Có sao?” Ngưu Hữu Đạo đang ngồi dưới bóng cây, ngẩng đầu lên hỏi.
Quản Phương Nghi đưa tay cầm bầu rượu hắn đặt ở bên cạnh ghế, giơ bầu rượu lên ngang đầu, dóc ra một ngụm, rót thẳng vào trong miệng.
Trên ghế nằm, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn nàng, thưởng thức sự ưu mĩ kèm cử động phóng khoáng của nữ nhân này, chợt lại sững sờ.
Quản Phương Nghi nuốt ừng ực xuống